Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 1745: Trữ Mạn Nhi nổi giận (Thượng)



Trữ Mạn Nhi cúi đầu không nói, đầu tóc rũ xuống che mất khuôn mặt nàng.

Sở Mộ và nàng tâm linh tương thông, cho nên hắn biết rõ nàng đang thừa nhận đả kích quá mức chịu đựng.

Nàng đứng im ở nơi đó tựa như thất hồn lạc phách, cả người còn bị một tầng bóng tối quái dị bao phủ.

Sở Mộ không nói gì, tâm tình Trữ Mạn Nhi bây giờ vô cùng hỗn loạn, cho dù hắn khuyên nhủ cũng chưa chắc nàng nghe lọt vào tai.

Lúc này bóng tối chung quanh thân thể Trữ Mạn Nhi càng lúc càng đậm, lặng yên không một tiếng động bao phủ cả quân đoàn Trữ Thị thế triều.

Thủ lĩnh trông chừng Trữ Mạn Nhi chính là Trữ Trạng, cũng là một vị tộc trưởng chân chính.

Hắn là cường giả trung đẳng Bất Hủ, sau khi Trữ Thiên Du tiến vào cảnh giới cao đẳng Bất Hủ mới tự động "thoái vị nhượng hiền". Kể từ đó địa vị và quyền lực giảm sút một mảng lớn.

Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chính là canh chừng không cho Trữ Mạn Nhi chạy trốn.

Tân Nguyệt Địa dĩ nhiên tài nguyên phong phú, nhưng tài vật khổng lồ cỡ nào cũng không thể đánh đồng với Thế Chủ Thụ.

Trữ Trạng khống chế một con Tinh Hồng ma chập, hắn cũng đang chú ý tới tình huống bên phía Sở Mộ và Trữ Thiên Du nên không phát hiện dưới chân mình xuất hiện một tầng bóng tối quỷ dị.

Tầng bóng tối dần dần dung nhập với cái bóng của Tinh Hồng ma chập, sau đó thuận thế lan tràn bao trùm mấy gã cường giả Bất Hủ pử chung quanh.

Một cái ma trảo từ trong bóng tối vươn ra...

"A, cứu mạng!"

Bỗng nhiên một gã cường giả Bất Hủ lấy tay che cổ họng mình, da mặt xanh mét kêu rú lên.

Mấy người đứng gần hắn không biết là chuyện gì xảy ra, đến khi bọn họ phục hồi tinh thần lại mới cảm nhận được một bàn tay quỷ dị bóp chặt cổ họng mình.

Sắc mặt cả đám người lập tức cứng lại, khí quản dần dần

đau rát như bị chặt đứt.

"Chuyện gì?"

Trữ Trạng vẫn biểu hiện mịt mờ quay sang hỏi một câu.

"A…aa…aaa!"

Chung quanh hắn đột nhiên vang lên thanh âm náo loạn, Trữ Trạng quay đầu lại mới kinh ngạc phát hiện Trữ Mạn Nhi biến mất từ lúc nào. Thay vào đó, từ vị trí của nàng xuất hiện mấy chục cái ma trảo đang thắt chặt cổ họng đám thuộc hạ, tướng lĩnh.

"Rắc!"

Một tiếng giòn vang truyền vào tai tất cả mọi người, một gã Hồn Hủ trong đó bị ma trảo bẻ gãy cổ, ngay cả cơ hội triệu hoán Hồn sủng cũng không có.

"Rắc rắc rắc!"

Ngay sau đó có liên tục ba, bốn gã cường giả Bất Hủ gặp phải thảm trạng y như đồng bọn.

Không có một người nào may mắn thoát khỏi, trong lúc nhất thời cả đám người ngã gục xuống đất, thân thể không ngừng co quắp.

Trữ Trạng nhìn mà ngây dại, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên một cỗ lực lượng hắc ám lạnh băng tràn tới khiến cho Trữ Trạng cảm giác cả người lạnh lẽo.

Cặp mắt Tinh Hồng ma chập lóe lên hàn mang, hai cái Liêm đao sắc bén điên cuồng công kích cái bóng của mình.

Chuyện đáng sợ xảy ra, Tinh Hồng ma chập cái bóng cạnh nhiên thoát khỏi mặt đất, biến thành một đoàn tối như mực Tinh Hồng ma chập, cạnh nhiên bắt đầu công kích Tinh Hồng ma chập vốn thân thể.

Hiện tượng cổ quái này không chỉ phát sinh bên phía Trữ Trạng, mà những khu vực lân cận có tới mấy ngàn đầu Hồn sủng và nhân loại cũng bị ma trảo công kích.

Cái bóng buông thả kỹ năng uy lực rất mạnh, tựa hồ không thua kém bản thể bao nhiêu.

Những sinh vật bị bóng tối bao phủ lập tức rơi vào khủng hoảng, không ai ngờ tới cái bóng của mình lại biến thành quỷ binh công kích chính mình.

Những người và sủng bị quỷ binh công kích không có tràn ra máu tươi, nhìn từ bên ngoài cũng không thấy bất kỳ vết thương nào. Tất cả mọi người đều bị đánh vào chỗ yếu hại rồi mềm nhũn ngã xuống, mất đi khí tức sinh mạng.

Sương mù hắc ám tràn ngập không gian, kéo theo đó là số lượng thi thể càng lúc càng nhiều, cả quân đoàn Trữ Thị thế triều đã hỗn loạn triệt để.

Thực lực tiểu Chập Long quá mức cường đại, sau khi chết còn bị thôn phệ linh hồn khiến cho bọn họ sợ hãi mất đi ý chí chiến đấu.

Mà bây giờ lại có cái bóng quỷ dị điên cuồng tàn sát bên trong quân đoàn, thậm chí bọn họ không biết người bên cạnh chết như thế nào, cũng không biết người chết kế tiếp có phải là mình hay không.

Kết giới bảo hộ tòa thành đã bể nát, phía trước mặt bọn họ chính là kho báu tài nguyên khổng lồ. Về phần dân chúng ở trên đường phố chỉ việc dẫm qua là được, tối đa chỉ mất thêm chút ít thời gian mà thôi.

Nhưng mà thời điểm U Linh Chập Long và cái bóng quỷ dị tiến công đã làm cho dã tâm trong đầu bọn họ nguội đi nhiều lắm. Bởi vì số người chết đang gia tăng rất nhanh, mấy ngàn người, mấy ngàn Hồn sủng tử vong đã là chứng minh rõ ràng nhất. Sợ rằng bọn họ còn chưa chiếm lĩnh thành trì đã biến thành một đống thi thể lạnh băng rồi.

"Trữ Trạng, nàng đâu?"

Một tiếng gầm thét từ trên cao truyền xuống chấn cho lỗ tai Trữ Trạng nhức nhối.

Trữ Trạng ngẩng đầu lên mới phát hiện Trữ Thiên Du và Mệnh Huyết Thú chẳng biết từ lúc nào đã trôi nổi trên bầu trời quân đoàn, cặp mắt tức giận đang nhìn vào hắn.

Trữ Trạng đã dùng hồn niệm cảm giác chung quanh nhiều lần rồi, nhưng làm sao cũng không kiếm được tung tích Trữ Mạn Nhi.

Trước khi cái bóng công kích rõ ràng là nàng đứng ở giữa bọn họ, linh hồn còn bị một tầng kỹ năng cấm chế, tuyệt đối không có cách nào niệm chú ngữ chạy trốn.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, nàng đột nhiên biến mất vào trong bóng tối. Ngay sau đó, tất cả cái bóng ở chung quanh bắt đầu công kích chủ nhân, một đám Hồn sủng sư đua nhau ngã xuống không biết vì lý do gì.

"Ta... ta không biết, lúc nãy nàng vẫn còn ở nơi này mà."

Trữ Trạng liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Đúng là hắn có cảm giác khí tức hắc ám nồng đậm vượt mức bình thường, nhưng thăm dò thế nào cũng không biết được nguyên nhân phát sinh chuyện này.

Trữ Thiên Du cố gắng áp chế lửa giận, buông thả hồn niệm ra bốn phía kiểm tra tình hình chung quanh.

Một lát sau, Trữ Thiên Du đã cảm ứng được khí tức Trữ Mạn Nhi ở khu vực lân cận kết giới bảo hộ.

Ánh mắt hắn chuyển sang nơi đó, phát hiện Trữ Mạn Nhi đang đứng dưới tường thành đổ vỡ, bóng tối bao trùm lấy thân thể nàng cho nên rất khó phát hiện.

Hơn nữa, bức tường sau lưng nàng đang ẩn hiện một cái bóng mơ mơ hồ hồ.

Cái bóng rất giống Trữ Mạn Nhi nhưng đầu tóc lại dài bất thường, trên thân mọc ra hai cái cánh hắc ám với gai xương nhọn hoắc.

Ánh mắt Trữ Thiên Du đảo qua lập tức phát hiện quân đoàn của mình đang bị quỷ vật không ngừng tàn sát.

Trên thi thể không có máu tươi chảy ra, nhưng mà cái bóng sau lưng Trữ Mạn Nhi lại nhỏ máu tí tách.

"Ám Hoàng."

Trữ Thiên Du trợn mắt thốt lên một tiếng.

Hắn nhận ra đầu Hồn sủng này, chính là Ám Hoàng của Hà Thương.

Nhưng mà Ám Hoàng bây giờ đã khác xưa rồi, nó ẩn núp bên trong bóng tối vô cùng hoàn mỹ, kỹ năng quỷ dị có thể đoạt mệnh trong vô hình, lặng yên thu hoạch tính mạng hơn năm ngàn người lẫn sủng. Có thể nói từ khi Ám Hoàng khuếch tán lĩnh vực tử vong ra chung quanh đã xác định vận mệnh của đám người kia rồi, chẳng qua là không có một ai kịp thời phát hiện tử thần đang tiềm phục ở bên cạnh mình.

Trên cổng thành, Sở Mộ thấy Trữ Mạn Nhi bình an rời khỏi trận doanh địch nhân, trong lòng cũng không kinh ngạc quá nhiều.

Mặc dù hắn là người giám hộ duy nhất của Trữ Mạn Nhi, nhưng thời thời khắc khắc thủ hộ nàng chính là Ám Hoàng.

Ám Hoàng mới là Hồn sủng nhận được lợi ích nhiều nhất từ Trữ Mạn Nhi, thực lực của nó có lẽ không đủ để đối phó Trữ Thiên Du và quân đoàn khổng lồ. Nhưng nó dư sức bảo đảm Trữ Mạn Nhi an toàn và mang nàng chạy trốn ra khỏi vòng vây địch nhân.

Ám Hoàng hiện tại đang bị cảm xúc Trữ Mạn Nhi lây nhiễm, bắt đầu thu hoạch tính mạng địch nhân không chút do dự.