Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 1810: Xông phá gông xiềng



Hỏa diễm bao trùm thân thể Sở Mộ dần dần rút lui, bộ dạng mỏi mệt ngồi xuống bậc thang.

Lúc nãy thân thể hắn đã bị hỏa diễm xâm chiếm gần như mất đi khống chế. Năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật cơ hồ lấn át ma diễm đen trắng trong người hắn.

Bàn tay Vũ Sa lướt qua những vết thương làn da trên người Sở Mộ, Hoa lộ ẩm ướt thẩm thấu vào trong bắt đầu chữa trị.

"Còn bao nhiêu đóa hoa?"

Sở Mộ thở ra một hơi nhẹ nhõm, mở miệng hỏi.

"Một nửa!"

Vũ Sa hồi đáp.

"Vậy thì tiếp tục!"

Sở Mộ nói.

"Ầm ầm ầm!"

Từ bên ngoài Thánh điện truyền đến thanh âm nổ vang như sấm, lực lượng hủy diệt xông vào tận trong phòng. Hẳn là quân đoàn Thiên cung đang phát động tiến công, trận chiến giữa nhân loại và Thiên cung chính thức mở màn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra nhất định là phe nhân loại thất bại, bởi vì bọn họ không có cường giả Bất Tử bảo hộ. Trận chiến này chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.

"Ngươi chịu không nổi!"

Vũ Sa lo lắng nói.

"Ta có thể chịu được!"

Sở Mộ nói rất nghiêm túc.

"Có thể cái gì, ta nói không được là không được."

Vũ Sa tức giận mắng.

Sở Mộ sửng sốt ngây người, nhìn Vũ Sa bỗng nhiên nổi giận không biết nên trả lời thế nào.

"Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi phát tán bia khóc vào trong những đóa Thiện Ác hoa còn lại."

Vũ Sa biết mình lỡ lời, lập tức dịu giọng nói với Sở Mộ.

Sở Mộ khẽ gật đầu, mở miệng nói:

"Ta ra ngoài xem thế nào, ngươi làm xong thì gọi ta vào."

"Biết rồi!"

Sở Mộ theo bậc thang rời khỏi Thánh điện.

Địa phương hắn đi qua đều lưu lại dấu chân hỏa diễm bốc cháy, sau khi đi ra ngoài liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Thiên Hạ thành.

Thiên Hạ thành đang trải qua làn sóng hủy diệt càn quét, những cường giả lãnh tụ đang phân ra các hướng ngó chừng nhau. Quân đoàn hai bên không ngừng thi triển kỹ năng bắn về phía trận doanh đối phương.

Trước một khắc cả tòa thành vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mà bây giờ chỉ là một đống phế tích tan nát. Áp lực từ quân đoàn Thiên cung đè xuống khiến cho người ta có cảm giác hô hấp khó khăn.

Sở Mộ cũng không có tham gia vào trận chiến, bởi vì hắn còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm.

Hắn nhảy lên trên đỉnh tháp, dõi mắt nhìn tới khu vực chiến trường Bất Hủ. Ở nơi đó đang có một trận năng lượng bộc phát huyễn lệ.

"Ô ô ô ô!"

Mạc Tà nằm trên vai Sở Mộ kêu lên lo lắng.

Sở Mộ khoanh tay trước ngực, Mạc Tà nghe lời nhảy vào trong ngực hắn. Ánh mắt nó lúc này biểu đạt rất nhiều tâm ý.

"Ô ô ô ô!"

Mạc Tà lại kêu lên một tiếng, lè lưỡi ra liếm mặt Sở Mộ.

Sở Mộ đang thất thần nhìn lên bầu trời bao la, các loại kỹ năng kinh khủng lần lượt bộc phát khiến cho không gian nứt vỡ nghiêm trọng. Hắn đột nhiên cảm giác được đầu lưỡi ướt át chạm vào mặt mình mới phục hồi tinh thần lại.

"Không trách ngươi, ngươi dị biến hẳn là đến cực hạn rồi."

"Ô ô ô!"

Mạc Tà phát ra tiếng kêu sâu kín.

Thiên cung, Giao Nhân cổ xưa, Bi Khấp Giả, nhật thực... những thứ này đột nhiên xuất hiện làm cho Sở Mộ cảm thấy vô lực.

"Chúng ta từ một đảo nhỏ đi ra, không phải đã đạt tới độ cao trước kia chưa từng nghĩ đến hay sao?"

Sở Mộ vuốt ve lỗ tai Mạc Tà, tìm cách trấn an nó.

Mạc Tà gật đầu, híp mắt lại hưởng thụ Sở Mộ vuốt ve.

Trên thực tế, Mạc Tà không hề để ý thực lực của mình mạnh yếu. Đúng là nó háo chiến, nó tham ngủ, nhưng nó thích nhất là ở bên cạnh Sở Mộ.

Lần này nguy cơ tiếp cận, Mạc Tà cảm giác được Sở Mộ bất an vô lực mới nảy sinh ý nghĩ muốn làm một cái gì đó. Nhưng mà nó cũng không biết tại sao huyết thống dị biến lại yên tĩnh dị thường, giống như mặt hồ không chút gợn sóng vậy. Đã qua rất nhiều năm rồi vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào, chẳng lẽ nó đã hoàn thành một lần dị biến cuối cùng rồi sao?

Mạc Tà không thèm để ý mình dị biến bao nhiêu lần, nó chỉ quan tâm đến Sở Mộ. Mỗi lần Sở Mộ cần đến lực lượng, nó sẽ lập tức động thân lao ra.

Giao Nhân cổ xưa uy hiếp chính là nguy cơ lớn nhất, Mạc Tà đã mấy lần kích thích máu huyết trong cơ thể, nhưng đáp lại chỉ là một trận mệt mỏi.

Vào lúc này, tiểu Chập Long, Chiến Dã và Vong Mộng ít nhất còn có thể đối kháng Thiên cung cấm vệ quân. Nhưng nó chỉ nằm trên vai Sở Mộ, không thể làm gì hết.

Thời điểm Sở Mộ điên cuồng hấp thu năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, thấy Sở Mộ thống khổ nhưng vẫn cắn răng kiên trì, trong lòng Mạc Tà vô cùng khó chịu.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!"

Sở Mộ mỉm cười an ủi nó.

Sở Mộ làm sao trách cứ Mạc Tà? Đã qua nhiều năm như vậy không thể dị biến là lỗi của nó sao? Đối với Sở Mộ, trời cao ân tứ lớn nhất chính là ban thưởng Mạc Tà cho hắn.

Thời điểm hắn không có cách nào trở thành Hồn sủng sư, Mạc Tà xuất hiện giúp hắn thấy được hi vọng. Sở dĩ hắn vượt qua những đoạn đường khó khăn nhất, gian khổ nhất là nhờ có Mạc Tà dị biến phá vỡ chướng ngại.

Khi hắn hóa thân thành ma trải qua cuộc sống mê mang mất đi phương hướng. Nhưng mà Mạc Tà vẫn lựa chọn ở lại làm bạn, không có bỏ hắn mà đi.

Tại Vạn Tượng thành, đối mặt Thiện Ác nữ vương cường đại, Sở Mộ muốn giành lại tôn nghiêm của mình, Mạc Tà dị biến làm cho chiến cuộc nghịch chuyển. Sở Mộ ghi nhớ từng chuyện vô cùng rõ ràng. Nếu như không có Mạc Tà, có lẽ hắn đã chìm vào trong bể người mịt mờ rồi, hoặc là đã chết trong một góc tăm tối nào đó, làm gì có được thân nhân, bằng hữu và thê tử như hiện tại? Thậm chí còn trở thành lãnh tụ đứng trên đỉnh thế giới nhân loại.

Từ nhỏ đến lớn, Sở Mộ cố gắng tu luyện, chưa bao giờ thư giãn phút giây nào.

Nhưng có một số việc không phải cố gắng là có thể hoàn thành. Trước kia gặp phải khó khăn, Mạc Tà dị biến sẽ có thể vượt qua dễ dàng, hoặc có thể nói Mạc Tà chính là niềm an ủi tâm linh của hắn.

Lần này Sở Mộ biết Mạc Tà dị biến đã đến cực hạn.

Mạc Tà đã giúp hắn rất nhiều chuyện, cho nên chướng ngại lần này sẽ do hắn tự mình vượt qua. Mặc dù năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật nóng bỏng, bá đạo cỡ nào, Sở Mộ cũng sẽ cắn răng kiên trì, bởi vì đây là hi vọng cuối cùng, sống và chết cũng chỉ quyết định ở hành động lần này mà thôi.

"Ô ô ô!"

Mí mắt Mạc Tà bỗng nhiên nặng nề.

Nó lại bắt đầu mệt mỏi rã rời rồi, không biết từ lúc nào cảm giác mỏi mệt thường xuyên xuất hiện. Nó rất hay buồn ngủ, mỗi lần ngủ căn bản không biết sẽ mất thời gian bao lâu.

"Ngủ đi, ngủ đi, lúc ngươi tỉnh lại có lẽ mọi chuyện đã được hóa giải. Ngươi sẽ tiếp tục ăn điểm tâm do Diệp Khuynh Tư làm, ngươi sẽ có đối thủ ngang tầm với mình."

Sở Mộ vuốt ve bộ lông Mạc Tà, nhỏ giọng vỗ về nó.

Mạc Tà không muốn ngủ, nó cắn đầu lưỡi muốn thanh tĩnh một chút, nhưng mí mắt trầm trọng vẫn cứ khép lại.

"Không sao, ngủ đi!"

Sở Mộ cúi đầu, hôn lên trán nó.

Mạc Tà đã cực độ chán ghét cảm giác khốn ý này rồi, nó dùng các loại biện pháp tranh đấu nhưng mà giọng nói ôn hòa của Sở Mộ đã triệt tiêu tất cả ý nghĩ phản kháng. Nó lập tức mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ giấc ngủ an nhàn.

Nói chuyện với Mạc Tà một hồi, tâm tình Sở Mộ cũng bình phục chút ít.

Cho dù không có Mạc Tà, hắn cũng không thể chết ở trong lần nhật thực hàng lâm này được.

Hắn nhìn lên bầu trời đầy rẫy năng lượng hủy diệt, ánh mắt không còn mê mang như trước.

Hắn còn chưa đi tới điểm cuối, làm sao chết đơn giản như vậy được?

Không phải hắn còn có năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật sao? Chỉ cần thừa nhận hết thảy hỏa diễm thiêu đốt, hắn hoặc là Vũ Sa sẽ đột phá cảnh giới bước vào cấp Bất Tử.

Sở Mộ hô hấp đều đều, hỏa diễm trên người không còn xao động, trên đầu hắn là ánh sáng lửa đỏ, băng thiên tuyết địa, điện quang chớp lóe... tất cả mọi thứ đều tràn ngập mùi vị tử vong. Khắp nơi là Hồn sủng chém giết Hồn sủng, nhân loại thi triển kỹ năng tàn sát nhân loại.

Trên đỉnh tháp Đế Thánh thánh vực đang có một gã nam tử ôm một con Yêu Hồ mỹ lệ ngủ say. Trong lòng Sở Mộ lúc này vô cùng an tường.

Cho dù là đối mặt thiên quân vạn mã, cho dù là đối mặt cường địch không có cách nào chiến thắng, hắn và Mạc Tà vẫn luôn gắn bó, chưa bao giờ thay đổi dù chỉ chút ít.

Hắn cũng không cho phép quy tắc này thay đổi.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Hỏa diễm từ trong miệng, làn da, cặp mắt Sở Mộ tràn ra dữ dội.

Đây là trọc khí vốn ẩn núp trong thân thể hắn, bây giờ trút ra ngoài xem như giảm bớt không ít gánh nặng. Thân thể Sở Mộ lại bắt đầu hiện ra ma diễm đen và trắng.

Đây chính là lực lượng ma diễm vốn có của hắn.

Nhưng mà lực lượng hiện tại không giống như trước, bất kể ma diễm màu đen hay là ma diễm màu trắng đều mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.

Đây là công lao của năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật.

Sở Mộ vốn cho rằng cỗ năng lượng này cực kỳ bài xích thân thể mình, không có cách nào hòa làm một thể với ma diễm trong người hắn. Nhưng mà thời điểm tâm tình hắn phát sinh thay đổi, năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật cũng yên lặng dung nhập vào trong linh hồn, lần này mới có thể gọi là hấp thu triệt để.

Hỏa diễm nóng bỏng trở nên êm dịu hơn rất nhiều, lực lượng theo đó dần dần tăng lên.

Vì thế Sở Mộ cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Quả nhiên Xích Hỏa Diệu Nhật là lực lượng tinh khiết nhất trên thế giới này. Thực lực Sở Mộ đã dừng lại ở trình độ Bất Hủ đỉnh phong, cho dù sử dụng bao nhiêu Tiên vật cũng không thể tăng cường, bao gồm tiên khí của Trữ Mạn Nhi cũng chỉ là vô dụng.

Thế, mà lúc nãy hấp thu năm mươi đóa Thiện Ác hoa, thực lực của hắn đã đề thăng một mảng lớn.