Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 269: Chập Hoang - Tai nạn tộc quần



Cẩn Nhu công chúa còn đang kinh ngạc, cho đến khi ánh mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm hồi lâu mới đột ngột thức tỉnh.

"Ngươi … đây là..." Cẩn Nhu công chúa không ngờ rằng Sở Mộ còn ẩn giấu lực lượng mạnh mẽ như thế, thậm chí còn mạnh hơn cả nàng.

Sở Mộ không có trả lời, chỉ mỉm nụ cười tà mị, nhạt giọng nói: "Chuyện trước kia chỉ là vạn bất đắc dĩ, công chúa nên buông lỏng tinh thần một chút, nếu chịu bỏ qua thì ta chân thành cảm tạ."

"Hừ, cái đồ được nước làm tới." Cẩn Nhu công chúa hừ lạnh xoay người sang chỗ khác, trong ánh mắt hiện lên mấy phần tức giận.

Vốn là Cẩn Nhu công chúa muốn cho Sở Mộ một chút màu sắc, không nghĩ tới suýt chút nữa tại chính mình lại bị Mộ hù dọa, lập tức còn sợ hãi lùi lại mấy bước. Thế là nàng mang theo tức giận và ngại ngùng sải bước rời khỏi chiến trường.

Cẩn Nhu công chúa bây giờ không có xử lý Sở Mộ rồi, chỉ cần Băng Lam tồn tại chính là một tầng bảo hộ rất lớn. Cho dù nàng muốn động Sở Mộ cũng phải suy nghĩ đến thân phận Băng Lam.

Lúc này vừa mới đánh với Sở Mộ một trận đã nhận ra thực lực hắn tăng cường quá nhanh, bên trong cơ thể còn có lực lượng vô cùng bí ẩn. Vốn Cẩn Nhu công chúa muốn đánh Sở Mộ chật vật, thảm bị không chịu nổi để hả cơn giận, ngược lại chính mình bị thua thiệt, chào mời cũng bị cự tuyệt, vì thế ngày hôm nay đối với nàng chắc chắn không vui vẻ gì rồi.

Đúng như lời Cẩn Nhu công chúa nói, nàng chỉ là một nữ tử. Lúc Sở Mộ ép buộc nàng rời đi còn trực tiếp ôm chặt lấy nàng, bàn tay hắn còn cố tình đụng vào bộ phận nhạy cảm nữa. Đối với một vị công chúa băng thanh ngọc khiết làm sao tha thứ dễ dàng được? Cộng thêm chuyện ngày hôm nay sẽ canh cánh trong lòng nàng rất lâu, rất lâu.

Nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa tức giận rời khỏi, Sở Mộ cũng chỉ có nước lắc đầu cười khổ. Chậm rãi xoay người đi tới chỗ Diệp Khuynh Tư cách đó không xa. Lúc này Diệp Khuynh Tư đang đứng bên rìa chiến trường, nhưng ánh mắt nàng không nhìn Sở Mộ, mà lại tập trung quan sát đám mây đen kỳ lạ ở đằng xa.

"Tại sao?" Sở Mộ đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư khó hiểu hỏi thăm, thuận thế dõi mắt nhìn ra xa xem là chuyện gì đang xảy ra. Diệp Khuynh Tư giơ tay lên chỉ chỉ đám mây đen ở phía chân trời, nhẹ giọng nói:

"Ngươi có cảm giác khí tức gì đó rất khác thường không?"

""Khí tức khác thường?"

Sở Mộ lộ vẻ nghi hoặc lập tức căng mắt ra quan sát đám mây đen, hồn niệm bắt đầu buông thả lên tới mức độ cao nhất. Đám mây đen vốn ở đường chân trời nhưng bây giờ đã xuất hiện ở vị trí gần hơn trước, rõ ràng là cho thấy nó đang bay về phía này.

Đám mây đen vô cùng cổ quái, lúc trước Sở Mộ đã cảm giác giống như là một đoàn Dực hệ Hồn sủng đồng thời phi hành vậy. Chỉ có điều bây giờ Sở Mộ cẩn thận quan sát mới phát hiện ra sự tình không đơn giản, trên mặt dần dần biểu lộ cảm giác hoảng sợ cùng cực. Đám mây đen này căn bản không phải là Dực hệ Hồn sủng quần kết thành đội, mà đó là một đống sinh vật có cánh giống như côn trùng đang bay tới, khí thế kinh khủng nhìn thấy mà giật mình.

Trong lúc Sở Mộ phát hiện sự việc bất thường, gia chủ Sở Liệt Minh cũng đang lo lắng nhìn tới đám mây đen, sắc mặt cực kỳ trầm trọng.

Sau đó càng lúc càng nhiều người phát hiện ra cảnh tượng cổ quái này, tất cả mọi người chuyển hướng ra phía sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, người nào người nấy kinh hãi không nói nên lời.

"Đây là…" Ánh mắt Đồ lão bắn ra tia sáng thâm thúy, khuôn mặt đầy nếp nhăn co giật liên hồi, vẻ mặt hình như là không dám tin tưởng chuyện này.

"Quá nhiều Hồn sủng, khí tức đáng sợ."

Cuồng phong lạnh thấu xương, đám mây đen kia giống như bàn tay ma vương tà ác từ từ chụp về phía bọn họ.

Mặc dù đoàn Hồn sủng này còn cách Sở sơn một đoạn rất xa, nhưng mà cảnh tượng kinh khủng đập vào mặt vẫn khiến cho tâm thần mọi người không thể nào yên tỉnh nổi.

Đám mây đen khổng lồ như thế, vậy thì có bao nhiêu Trùng hệ Hồn sủng đây? Ngay cả mặt trăng, sao sáng cũng dần dần bị nuốt hết, nhưng nơi đám mây đi qua chỉ còn lại một màu đen chết chóc. Tất cả mọi thứ đều bị phá hủy sạch sẽ, sơn mạch, sông ngòi, đồng cỏ, rừng cây…v…v toàn bộ đều biến thành hư ảo. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Cẩn Nhu công chúa mới vừa đi tới vị trí chỗ ngồi liền dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cảnh tượng đáng sợ kia, thái độ bình tĩnh ngày thường thoáng chốc mất sạch.

"Cẩn Nhu công chúa, nhanh chóng theo chúng ta đến nơi an toàn." Lúc này Sở Liệt Minh vội vã chạy tới, các vị trưởng lão Đại Sở thế gia cùng với thành viên khác đề lộ vẻ khủng hoảng, có người đã triệu hồi Hồn sủng bay tới ngọn núi cao nhất Sở sơn.

Thanh âm hốt hoảng vang lên bốn phía làm cho bãi chiến trường càng thêm hỗn loạn, tất cả đệ tử Đại Sở thế gia đã biết chuyện gì sắp xảy ra liền hoảng sợ chạy đến bên cạnh lão sư mình, còn có người nhanh chân chạy theo các vị trưởng lão và gia chủ bắt đầu rút lui lên ngọn núi cao nhất.

Có lẽ là vì sự tình xảy ra quá đột ngột nên công tác sơ tán cực kỳ khó khăn, rất nhiều thành viên chỉ để ý tới mình, vội vã triệu hoán Hồn sủng bay đi bất chấp va chạm những người khác.

"Thiếu chủ, lập tức đi với ta rời khỏi nơi này thôi." Từ trong đống người bối rối hỗn loạn, Đồ lão chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ, nhanh chóng niệm chú ngữ triệu hồi ra một con Dực hệ Hồn sủng to lớn chuẩn bị đưa Sở Mộ đi lánh nạn.

"Đồ lão, đây là xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ khó hiểu hỏi.

"Sau này có cơ hội ta sẽ từ từ kể lại cho thiếu chủ biết, trước tiên tới chỗ an toàn cái đã." Đồ lão khẩn trương nói gấp.

Sở Mộ gật đầu, đỡ lấy Diệp Khuynh Tư ở bên cạnh nhảy lên trên lưng Dực hệ Hồn sủng, cố ý nhìn thoáng qua Sở Tiêm có vẻ chờ đợi.

Sau khi nhìn thấy Sở Tiêm đã được sư phụ của nàng mang đi, Sở Mộ bắt đầu theo Đồ lão bay lên đỉnh núi cao nhất ở Đại Sở thế gia.

Đồ lão khống chế Dực hệ Hồn sủng tạo ra một cơn gió lớn nhanh chóng bay lên trời cao, xen kẽ trong đội ngũ phi hành hỗn loạn dần dần vượt lên dẫn trước.

"Vù vù vù vù!"

Gió lớn tiếp tục gào thét bên tai, lúc này Sở Mộ quay đầu lại mới phát hiện đám mây đen đáng sợ kia càng lúc càng gần. Tạm thời đoán chừng chỉ sợ cũng phải có tới ngàn vạn Dực hệ và Trùng hệ Hồn sủng bay lượn mới có thể tạo thành khí tức kinh khủng cỡ đó.

"Tất cả thanh niên mau chóng tiến vào thạch thất, nếu không có mệnh lệnh không cho phép bất kỳ người nào đi ra ngoài, nghe rõ ràng chưa?" Đúng lúc này, gia chủ Sở Liệt Minh khống chế một con đại bàng khổng lồ bay tới, dùng hồn niệm thét lớn ra lệnh cho thành viên Đại Sở thế gia, thanh âm của hắn vô cùng thâm hậu, cơ hồ truyền khắp Sở sơn không hề bỏ sót người nào.

Chung quanh Sở sơn vẫn có những Hồn sủng sư khác liên tục cưỡi Hồn sủng lo sợ bay tới, từ vẻ mặt bọn họ có thể thấy được lần tai nạn này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đại Sở thế gia.

Nhìn thấy mọi người lộ ra thần sắc khẩn trương và kinh hoảng như thế, Sở Mộ cũng âm thầm kinh hãi trong lòng, trong giây lát đó chợt phát hiện một vài điểm đen nhỏ bé lấy tốc độ cực nhanh bay tới Sở sơn.

"Thiên Ma Trùng tập kích rồi ~!" Một tiếng thét vang trời làm cho lòng người hoảng loạn, ngay sau đó từ trong đêm tối vang lên hàng loạt tiếng kêu bén nhọn, màn đêm u tối lúc này càng thêm tiêu điều và ghê rợn.

"A..."

Tiếng kêu gào thảm thiết từ những ngọn núi khác truyền đến, ngay sau đó Sở Mộ có thể nhìn thấy một đám mây đen giống như đàn ong chi chít nhanh chóng tụ tập bay về phía này, Chỉ chốc lát sau, thanh âm kêu gào thảm thiết không ngừng quanh quẩn bên tai, toàn bộ không gian chỉ còn lại những sinh vật màu đen chiếm cứ, lần lượt tụ tập thành đoàn càn quét, hủy diệt tất cả sự sống trong tầm mắt.

"Trời đất..." Diệp Khuynh Tư kinh hãi mở to miệng ra, cặp mắt đen láy trợn tròn lên biểu lộ sự sợ hãi trong lòng nàng.

Mặc dù Sở Mộ không thể thấy rõ tình hình ở những ngọn núi bên kia, nhưng chung quanh dần dần tràn ra mùi vị máu tanh, Sở Mộ đã hiểu được đám sinh vật màu đen kia tới đây làm gì.