Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 76



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Lời này của Vinh phi như có ám chỉ, lập tức hóa thành một cây đao đâm thẳng vào lòng Huệ phi.

Cái gì mà "không chút nào giả dối"?

Ai mà không biết Huệ phi bị Bát a ca và Lương quý nhân đẩy té một vố đau?

Hay cho một cái Mã Giai thị, lúc này nói ra còn cố ý nhấn mạnh, chỉ ra đối lập giữ nàng và Hoàng Quý Phi, đây là đang ám chỉ nàng diễn trò, ngày thường chỉ làm cho có lệ chứ không thật tâm đúng không!

Huệ phi nghe được mấy chữ này, bước chân dừng lại, hơi hơi trầm mặt xuống.

Sau khi hành lễ xong, nàng vẫn tiếp tục giữ thần thái đoan trang, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vinh phi muội muội nói rất đúng. Hoàng Quý Phi không ngủ không nghỉ chăm sóc Tứ a ca, không phải rất đong đầy tình mẫu tử sao? Nhưng mà Hoàng Quý Phi vẫn còn hôn mê, trong lúc này đúng ra không nên dành lời khen...... quan trọng nhất là thăm hỏi bệnh tình của Tứ a ca mới phải chứ."

Trong lời nói nơi nơi đều có ẩn gươm đao, khiến Vinh phi chợt nghẹn. Nàng nheo mắt tính phản bác, đột nhiên nghe lời Thái Hoàng Thái Hậu đang vê Phật châu bình tĩnh truyền vào tai: "Câm miệng! Nơi này không phải chỗ để các ngươi ầm ĩ."

Huệ phi nghe được trong lời của Thái Hoàng Thái Hậu có sự tức giận, vội vàng hành lễ, trong lòng nhanh chóng xẹt qua hối hận.

Không trách nàng mất bình tĩnh, vì mấy chữ "tấm lòng mẫu thân" này thật sự đã khơi dậy sự tức giận của nàng. Huệ phi miễn cưỡng cười: "Lão Tổ Tông, là thần thiếp thất lễ."

Quý Phi liếc nàng một cái, khóe môi cong cong, nhàn nhạt mà rũ mi mắt xuống.

Thái Hoàng Thái Hậu không có đáp lại Huệ phi, nàng ngồi ở bên giường, duỗi tay sờ nhẹ trán Dận Chân, rồi sau đó thương tiếc không thôi: "Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt rồi. Tô Ma, để lại mấy thái y ở ngoài viện, nếu a ca lại phát sốt thì lập tức bảo bọn họ sắc thuốc ngay......"

Dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu lại nhìn về phía hài tử trên giường đang mở đôi mắt mê man, ôn hòa nói: "Dận Chân, có chỗ nào không thoải mái cứ nói với Lão Tổ Tông đề, Hoàng A Mã và Hoàng Mã Ma ngươi cũng ở đây, đừng sợ nhé?"

Dận Chân há miệng thở dốc, ánh mắt có chút tan rã, tròng mắt hồi lâu cũng chưa chuyển động.

Đợi một lúc lâu tầm mắt mới có trọng tâm, hắn khẽ quay đầu nhìn chung quanh, giọng nói gian nan đáp lại, ngay sau đó lại hỏi: "Mẫu phi đâu?"

Trong thanh âm mang theo một chút khóc nức nở, khiến Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, sờ sờ đầu hắn, càng thấy thương tiếc hơn.

Thái Hậu nhìn đến có chút đau lòng, an ủi nói: "Mẫu phi ngươi đang nghỉ ở kế bên, nghe được tin vui Tứ a ca của chúng ta tỉnh lại, chắc nàng sẽ tới ngay thôi!"

Dận Chân xoa xoa mặt, nhăn nhẹ mũi, cuối cùng gật đầu một cái.

Vinh phi mắt lạnh nhìn, trong lòng căng thẳng, nàng không ngờ, mức độ ỷ lại của Tứ a ca dành cho Hoàng Quý Phi lại đạt tới tình trạng này......

Các nương nương đều có cân nhắc, đồng thời cũng nhìn ra ngoài cửa, không bao lâu, liền thấy Hoàng Quý Phi vội vã chạy tới, trang phục hỗn độn, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Khang Hi đi nhanh theo phía sau, môi mỏng mím chặt, ánh mắt thật sâu, chậm rãi xoay chuyển ngọc ban chỉ, sắc mặt lại hòa hoãn rất nhiều, như đang có suy nghĩ gì.

Ban đầu Lương Cửu công công cũng thay Hoàng Quý Phi mà đổ mồ hôi, hiện giờ xem như đã nhìn ra, Vạn Tuế Gia cũng không để ý hôm nay nàng thất lễ.

Trong lòng kinh hãi, Hoàng Quý Phi đây là muốn nhờ vào Tứ a ca mà lật mình sao?

Lúc Vân Tú bước vào sân, phòng ngủ nơi chính viện rất là an tĩnh, chỉ thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng của Hoàng Quý Phi quanh quẩn: "Khụ khụ, đầu còn đau không? Lại đây, để mẫu phi xem một chút......"

Chăm sóc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không hề chê phiền hà.

Đôi mắt đen nhánh của Dận Chân dừng trên người Hoàng Quý Phi, dần dần tụ lại nước mắt, như là bị ủy khuất cực lớn, sau hồi lâu liền lắc lắc đầu.

Hoàng Quý Phi nhìn mà đau lòng không thôi, cũng rơi nước mắt theo hắn, cúi người ghém chăn cho Dận Chân, lúc này, không ai chú ý tới Tứ a ca hơi hơi cứng đờ co rúm lại.

Hiện tại, Vân Tú cũng không biết nên nói cái gì, nhẹ nhàng hành lễ với Khang Hi, sau đó liền ra khỏi phòng cùng Quý Phi.

Ánh mắt Hoàng Quý Phi khẽ liếc thấy Hoàng Đế vô tình nhìn ra ngoài, trong lòng nàng cười lạnh, biểu tình quan tâm càng thêm rõ ràng, "Dận Chân à, mẫu phi không đi, mẫu phi sẽ trông chừng ngươi. Ngươi đừng cố gắng, cứ yên tâm ngủ......"

Chân ma ma tinh tế cảm nhận được thái độ thương tiếc của Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu dành cho Tứ a ca, còn có sự mềm mại của Khang Hi, nàng âm thầm vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng như rơi xuống đất, tay chân nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.

Ngoài phòng, Quý Phi nghiêm nghị quét mắt mấy cung nhân hầu hạ Tứ a ca đang tụ tập trong viện, chậm rãi nói: "Tiểu chủ tử sốt không ngừng như vậy, chắc chắn là do các ngươi không chăm sóc tận tình! Bổn cung không bao giờ dung tha cho nô tài gian dối, nếu lại có lần sau, thì các ngươi lo mà đến Thận Hình Tư đi."

Mấy cung nhân và ma ma nghe thấy mà run run, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, Chân ma ma đứng từ xa nhìn cảnh này, thầm nắm lấy ống tay áo, đáy lòng thực hụt hẫng.

Ngày xưa, chức trách này đều là của nương nương nhà nàng, nào đến phiên Quý Phi vượt chức, nào đến phiên nàng làm thay?

Bất quá, trước mắt Tứ a ca mới là quan trọng nhất. Đều đã phải trả giá đến mức đó, nàng chỉ mong tâm nguyện của nương nương có thể được đền đáp!

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Từ Ninh Cung.

Thái Hoàng Thái Hậu tựa vào đệm chăn, nhận lấy lò sưởi tay Tô Ma Lạt Cô đưa tới, thở dài nói: "Gần đây ai gia có nghe được một chút tiếng gió, ngươi...... đã quyết định ghi tiểu Tứ dưới tên của Hoàng Quý Phi rồi sao?"

Khang Hi ngồi đối diện nàng, xếp bằng trên giường đất, bẻ một miếng bánh rồi cho vào miệng rồng. Cảm thấy có chút ngọt, hắn duỗi tay bưng chén trà lên, thoáng chốc uống xong một chén trà nóng, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên ấm áp.

"Hoàng Mã Ma, ban đầu tôn nhi cứ nghĩ để sau rồi tính, liền kéo dài tới tận bây giờ," Khang Hi châm chước nói, "...... nhưng đến giờ vẫn chưa quyết định được."

Mạt Nhã Kỳ đã giao cho Đoan tần nuôi nấng, còn Dận Chân vẫn còn là hài tử của Ô Nhã thị, việc này chung quy vẫn khó giải quyết.

Thái Hoàng Thái Hậu "Ừ" một tiếng, chưa nói tốt, cũng chưa nói không tốt, chỉ trầm giọng hỏi hắn: "Hoàng Quý Phi vị ngang với Phó Hậu, nếu dưới gối mà còn có a ca, thì bên Bảo Thành sẽ như thế nào, ngươi có từng nghĩ tới chưa?"

Lúc Hoàng Quý Phi mang thai, nàng cũng lo lắng rất nhiều, cũng sợ Đồng Giai thị sẽ sinh ra nam hài. Tuy Hoàng Đế đã nói vị trí trữ quân chắc chắn sẽ không dao động, nhưng nàng vẫn vô cùng băn khoăn.

Ngày đó, Hoàng Quý Phi sinh hạ tiểu cách cách, không thể không nói rằng Thái Hoàng Thái Hậu như thở phào một hơi. Ai ngờ cách cách chịu không nổi phúc khí, mới sinh ra liền chết non, nàng vừa tiếc hận khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy đây là ý trời.

Hoàng Quý Phi không có hài tử, so với Hoàng Quý Phi có hài tử, thì càng có thể duy trì cân bằng trong hậu cung hơn.

Hiện giờ, Dận Chân cũng là tuổi đã có nhận thức, không kém tuổi Dận Nhưng là bao. Nếu sửa lại ngọc điệp cho hắn, rồi bị xúi giục tạo ra dã tâm, chẳng phải là cực kỳ có uy hiếp hay sao?

Thái Hoàng Thái Hậu biết Dận Chân là hài tử ngoan, tuổi a ca còn nhỏ, nên chiếc ghế trữ quân chỉ là một đồ vật hư vô mờ mịt. Nhưng nàng đã sống qua bao đời rồi, cho dù không hiểu chuyện, thì mấy năm nữa cũng sẽ khác!

Đối với một a ca muốn tranh đoạt, nàng có thể nhẫn tâm mà trừng trị, nhưng Hoàng Đế thì không thể.

Tôn nhi Huyền Diệp này của nàng, từ nhỏ không có a mã, thân mẫu cũng sớm mà đi, nên hắn luôn muốn làm một hoàng phụ thật tốt, có thể nói là rất khoan dung với các a ca.

Hắn đúng là coi trọng Dận Nhưng, nhưng đối với đám Dận Thì, hắn cũng đâu làm khác?

Hắn quan tâm đám hài tử từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, tự mình khảo giáo học hành, tự mình đến xem cưỡi ngựa bắn cung...... cho dù Dận Thì rất kỳ cục, năm trước bị phạt quỳ rất nhiều lần, nhưng Hoàng Đế cũng chỉ hơi hơi thất vọng, nhưng lại có nhiều hơn là hận rèn sắt không thành thép.

Đối với từng nhi tử, Hoàng Đế đều để ý.

Hắn trút xuống tâm huyết nhiều như vậy, nếu sau này các a ca trưởng thành, bắt đầu tranh đấu, Thái Hoàng Thái Hậu sợ hắn không hạ thủ được.

Đến lúc đó, lão bà tử nàng cũng đã qua đời từ khi nào, còn có ai dám mạo hiểm mà khuyên can?

Sự mềm lòng có thể tạo thành mối họa, mà trung tâm lốc xoáy chính là Dận Nhưng, đến khi tình nghĩa phụ tử tiêu tán không còn sót lại thứ gì, vậy thì tất cả đều đau khổ.

......

Tuy tương lai các a ca tranh chấp vẫn chỉ là dự đoán, nhưng hiện tại Thái Hoàng Thái Hậu đều nhìn ra, không có Tác Ngạch Đồ đứng giữa xúi giục, thì Khang Hi sẽ càng sủng ái thái tử hơn, từ đó, vị trí trữ quân này của hăn sẽ vững như núi Thái Sơn.

Những lời này nàng đều đặt ở trong lòng, chưa hề nói ra.

Còn có việc sửa ngọc điệp của Dận Chân, có lẽ là do nàng buồn lo vô cớ, nhưng nàng vẫn muốn nhắc nhở Hoàng Đế một phen, không phải cảnh giác chút vẫn tốt hơn sao?

Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói, Khang Hi dừng một chút, thấp giọng nói: "Lão Tổ Tông nói, trẫm sao có thể không thèm để ý."

"Trẫm nghĩ ra một phương án vẹn toàn, để cho Dận Chân trở thành phụ tá đắc lực của Bảo Thành, sau này sẽ thành hiền vương. Còn Hoàng Quý Phi và Đồng gia......" Hắn ôn hòa cười cười, mắt phượng hạ xuống, khẽ thở dài, "Biểu muội và gia tộc nổi lên tranh chấp, thân mình cũng suy bại, thái y nói, sợ là sống không quá 5 năm."

5 năm......

Thái Hoàng Thái Hậu chấn động cả người, 5 năm sau, Dận Chân cùng lắm cũng chỉ mới mười hai mà thôi!

"Dận Chân từ nhỏ không được thân mẫu thích, ăn rất nhiều khổ, tạo thành bộ dáng ông cụ non như bây giờ...... hắn khát vọng được nương yêu thương, trẫm cũng muốn bồi thường thật tốt cho hắn."

Khang Hi thấy hắn sốt mãi không ngừng, thật sự vô cùng đau lòng; Cũng bởi vì Hoàng Quý Phi không ngủ không nghỉ mà chăm sóc Dận Chân, cũng khiến hắn sinh ra cảm động, nhưng bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi.

Ô Nhã thị không xứng làm nương, hắn sao có thể bỏ mặc Dận Chân tại cái hố lửa này được?

Nếu Dận Chân đã ỷ lại vào Hoàng Quý Phi, mà Hoàng Quý Phi chỉ là diễn trò, thì có hắn nhìn chằm chằm, nàng dù giả hay thật cũng sẽ phải diễn tròn vai diễn đó!

Hôm nay, những lời đồn như Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến Hoàng Quý Phi ở Từ Ninh Cung, Tứ a ca sắp được ghi dưới tên của Hoàng Quý Phi, ngày càng nghiêm trọng, thổi quét toàn bộ Tử Cấm Thành.

Chăm sóc hai ngày hai đêm coi như cũng có kết quả, Hoàng Quý Phi từ trong mệt mỏi mà phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy bệnh của mình cũng như tốt lên vài phần.

"Dận Chân đâu?" Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, xoa xoa tóc mai, ôn nhu hỏi, "Đứa nhỏ này, mấy ngày nay ít thỉnh an hẳn, có phải đi chỗ nào chơi rồi không?"

Chân ma ma vừa chải đầu cho nàng, vừa bên cười nói: "Nương nương, Tứ a ca nói với Hứa ma ma rằng hắn vừa hết phong hàn, mà thân thể nương nương yếu đuối, hắn không muốn để ngài nhiễm bệnh."

Hoàng Quý Phi sửng sốt, trong mắt hiện lên cảm động, sau đó nghe Chân ma ma tiếp tục nói, thanh âm nhỏ hơn hẳn: "Gần đây, a ca đều chơi cùng Vinh Quận Vương, còn có Thái Tử gia, Ngũ a ca...... bọn họ cùng nhau ở Dục Khánh Cung luyện chữ."

Nghe vậy, tươi cười của Hoàng Quý Phi liền phai nhạt, ánh lên một sợi ưu sầu, một lát sau nhẹ nhàng nói: "Đứa nhỏ này quá mức đơn thuần, không hiểu ý bổn cung nói à."

Chân ma ma nghe ra ngữ điệu nương nương cũng không có khó chịu, chặn lại nói: "Nương nương, Tứ a ca còn nhỏ, cũng không biết Tác Ngạch Đồ phạm phải sai lầm cực to, cũng không hiểu lòng người hiểm ác, nếu có ngài dạy dỗ, thì về sau còn lo gì, thời gian còn dài ạ."

Hoàng Quý Phi gật đầu, nhớ lại cuối cùng Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã lên tiếng vụ ngọc điệp, tiện đà nhẹ nhàng dặn dò nàng, gò má lại lần nữa ập lên vui sướng: "Ngươi nói đúng lắm, thời gian còn dài!"

—— Cũng không ai nghĩ tới mấy ngày trước, lúc Tứ a ca đến Dục Khánh Cung, hắn cho Hứa ma ma lui ra, sau đó nước mắt nước mũi liền tràn đầy mặt.

"Nhị ca!" Hắn nhịn không được mà khụt khịt, hai mắt đẫm lệ mông lung mà dang tay, "Ngũ đệ......"

Bút lông trong tay thái tử rớt bộp một cái trên mặt đất, nhăn chặt đôi chân mày, bên cạnh hắn thì là Dận Kỳ đang thống hận luyện chữ bị Dận Chân dọa cho khiếp sợ.

Ông trời ơi, Tứ ca lúc nào cũng xụ mặt như ông cụ non, có khi nào khóc lớn tiếng như vậy đâu?!

Không chờ thái tử hỏi, Ngũ a ca liền nhanh chóng buông bút, thật cẩn thận nhích tới trước vài bước, hướng tới Tứ ca hắn mà dang tay ra, nhón mũi chân, cho hắn một cái ôm thật chặt.

"Tứ ca!" Dận Kỳ siết chặt eo của Dận Chân, vỗ vỗ sống lưng hắn, vô cùng lo lắng dỗ dành, "Có cái gì ủy khuất hả, cứ việc nói với đệ đệ!"

"......" Dận Chân trở nên trầm mặc, run run môi, sau một lúc liền thở không nổi.

Hắn mếu máo, nức nở nói: "Ngũ đệ, mau buông tay...... ngươi ôm chặt quá, ặc, ta sắp ngạt thở rồi."

-----

Đôi lời editor:

Đang hồi hộp cái âm mưu của bà Hoàng Quý Phi mà bị mấy ông ôn con này làm cười bể bụng á =)))[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 76

— QUẢNG CÁO —