Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 90



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Mà thật ra, nàng và Nghi phi cũng không có thâm cừu đại hận gì cả.

Huệ phi là lão nhân trong cung, cùng tuổi với đương kim Thánh Thượng. Khang Hi nay đã đầu 30, đúng là độ tuổi hào hoa phong nhã, biểu lộ khí phách hăng hái một vị đế vương, nhưng nam nhân và nữ nhân vốn khác nhau rất lớn.

Tầm mấy năm nữa, Dận Thì đã phải đón dâu, đến lúc đó, nàng cũng trở thành làm tổ mẫu người. Hơn nữa, bộ dáng Huệ phi cùng lắm chỉ coi như thanh tú, hiện giờ khóe mắt cũng đã có một chút nếp nhăn, phong phạm cũng không còn như xưa nữa .

Mấy năm nay, nàng đã không còn quan tâm đến sủng ái nữa, cũng không thèm để ý có được thị tẩm hay không thị tẩm, chỉ toàn tâm toàn ý chăm chút cho hài tử...... còn Nghi phi lại hoàn toàn ngược với nàng.

Dung mạo diễm lệ, sủng ái dày đặc, là người có một không hai trong hậu cung, ai cũng sánh không nổi.

Lúc trước còn đỡ chút, nhưng thời gian trôi đi, Hoàng Thượng càng thiên vị Nghi phi hơn. Sự sủng ái tới mức này khiến Huệ phi cũng nhịn không được mà kinh hãi!

Mặc dù nhìn Nghi phi và Hoàng Thượng thân mật khiến nàng rất đau lòng, nhưng Huệ phi vẫn có thể tự an ủi chính mình, nàng mới là người đứng đầu phi vị, bàn về tư lịch, bàn về con nối dõi, còn có người trong triều giúp đỡ, tất cả của nàng đều đè ép Nghi phi một bậc.

Quách Lạc La thị chung quy vẫn phải gọi nàng là "Tỷ tỷ", vị trí trong yến hội cũng sẽ xếp sau nàng —— nhưng nàng không thể ngờ, sao Hoàng Thượng có thể phong nàng là Quý Phi?

Nghi phi có tài đức gì chứ?!

Nàng cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, đánh rất mạnh, khiến nàng vô cùng đau nhức.

Dù Nữu Cỗ Lộc Quý Phi với gia thế hiển hách đè ở trên đầu nàng, nhưng Huệ phi cũng không hề phục, bởi vì dưới trướng có Đại a ca, trên triều thì có Minh Châu, nên thái độ thỉnh an nàng dành cho Nữu Cỗ Lộc thị rất là có lệ, Nữu Cỗ Lộc thị cũng chỉ làm bộ làm tịch mà cười, cũng không thể làm gì nàng.

Nội Vụ Phủ đối với nàng, và đối với Quý Phi, đều là thái độ nịnh hót, đương nhiên, chuyện đó cũng có nguyên nhân sâu xa.

Bên trong hậu cung, không phải gió Tây áp đảo gió Đông, thì là gió Đông thổi bạt gió Tây. Sau khi không còn nắm Bát a ca trong tay, Huệ phi coi như ngã thẳng cẳng, từ lúc đó Quý Phi bắt đầu nới tay ra, bắt lấy thời cơ, trong tối ngoài sáng chèn ép nàng rất nhiều chỗ. Nàng cũng chỉ có thể nhịn, âm thầm cắn răng, chậm rãi đợi ngày sau trả đũa.

Nói tới nói lui, cũng do ở đây có sự chênh lệch của phân vị, tư vị bị lấy thế áp người đúng là không dễ chịu. Vốn trên đầu bị một Nữu Cỗ Lộc thị đè đã là quá sức rồi, hiện tại thì sao?

Từ nay về sau, nàng phải uốn gối hành lễ với Nghi Quý Phi, miệng hô Quý Phi nương nương vạn phúc...... Huệ phi tưởng tượng tới đây, cảm thấy tim gan như bị đốt, ngọn lửa đốt hừng hực gây đau đớn.

Hoàng Thượng vậy mà bỏ xó thể diện của Dận Thì, cũng không thèm để ý tình nghĩa bao năm qua với nàng!

Dận Kỳ, Dận Đường giờ thành con của Quý Phi, Dận Ngã cũng theo Nữu Cổ Lộc Quý Phi được phong hào mà tăng thêm một bậc, còn trưởng tử nàng sinh thì đặt ở chỗ nào hả?

Trong lúc nhất thời, Huệ phi cũng quên mất chuyện Lương quý nhân được phong tần, cũng chẳng thèm màng đến việc thánh chỉ tạo ra sóng gió. Nàng nghẹn ngào hỏi Oanh Nhi đang hầu hạ, sắc mặt tái nhợt đến dọa người: "Thánh chỉ ban xuống rồi, chắc Dực Khôn Cung náo nhiệt lắm nhỉ?"

"Bẩm nương nương, Thành tần, không, Thành phi nương nương sau khi nhận thánh chỉ liền lập tức đến Dực Khôn Cung, Đoan tần Lương tần cũng đến ngay sau đó......" Oanh Nhi nhỏ giọng nói, không dám thở mạnh, "An tần, Kính tần cùng mang hậu lễ mà đi, sau đó vừa lúc gặp kiệu của Vinh phi, chỉ mỗi Hi tần và Bình tần là không có động tĩnh."

Ánh mắt Huệ phi trở nên ngoan độc, hai người An tần Kính tần kia đúng là biết sợ, động tác thật nhanh.

"Ngươi tự mình mang hạ lễ đi một chuyến, nói bổn cung phụng mệnh Hoàng Thượng ở phủ chuộc tội, tự mình cấm túc, không tiện đến chúc mừng." Nàng cố nén choáng váng, từ kẽ răng nghiến ra mấy chữ, "Mong rằng...... ngày sau được Nghi Quý Phi săn sóc."

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Tại Dực Khôn Cung.

Phi tần tới cửa nối liền không dứt, đợt này lui lại đến đợt khác lên, hạ lễ chất đầy cả thiên điện. Bên tai tràn ngập tiếng chúc mừng như thủy triều, đến lúc màn đêm buông xuống, các cung nhân mới có được chút nhàn rỗi.

Đổng ma ma và Thụy Châu các nàng vui sướng hân hoan, cả ngày tươi cười hề hề. Vân Tú cũng cười đến gò má hơi cứng đờ, khó khăn lắm mới hạ được, nàng thở phào nhẹ nhõm, "Nhìn cảnh tượng này xem, quá dọa người, cũng không biết ngươi ứng phó thế nào đây."

Ôn Quý Phi khoan thai tới muộn liếc nàng một cái, kéo dài âm điệu: "Được tiện nghi còn khoe mẽ. Phải làm Hoàng Thượng nhận ra bộ mặt thật của Nghi Quý Phi chúng ta mới được, là một đồ lười chuyển thế chính hiệu, ai cũng cứu không nổi ngươi!"

Vân Tú cười râm ran, tiếp lời nàng: "Gì chứ, sao có thể so với Ôn Quý Phi nương nương. Ngài chính là con ong mật cần cù, mật hoa khắp vườn hậu cung này đều chờ ngài thu thập đó, còn ta a, chờ ngồi mát ăn bát vàng là được rồi."

Ôn Quý Phi bất đắc dĩ chọt chọt nàng: "Bổn cung nói sao cũng không lại ngươi."

Bởi vì bận rộn chính vụ, nên Hoàng Đế sai người đến thông báo hôm nay sẽ không tới dùng bữa. Ôn Quý Phi liền thừa dịp này, ôm Thập a ca đến Dực Khôn Cung chúc mừng, nào biết mới tán gẫu được có một chút, liền đụng phải Lương Đại tổng quản sắc mặt phức tạp.

Hoàng Đế ' bị buộc ' phải ngủ lại Càn Thanh Cung, cho nên hắn để Lương Cửu công công đến truyền lời: "Tú Tú đừng thất vọng, đợi ngày mai, trẫm sẽ tự mình đến ăn mừng với Quý Phi nương nương một phen......"

Nghe xong khẩu dụ đặc biệt này, biểu tình Ôn Quý Phi đúng là một lời khó nói hết, trong lòng ngực nàng, là Dận Ngã béo mập đầu đội mũ hình hổ bày ra một bộ dáng như thấy quỷ.

Sau khi tiễn Lương Cửu công công đi, Ôn Quý Phi thẫn thờ một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Thì ra ngươi cũng sống không dễ dàng. Kiến thức này bổn cung coi như đã được tiếp thu......"

Trong giường, Cửu a ca Dận Đường trưng ra vẻ mặt xem thường, ê răng mà nghĩ, ha hả, chứ còn gì nữa?

Cách vài bữa khẩu dụ lại tới một lần, tuy nương không cảm thấy gì, nhưng hắn lại bị lão gia tử ép tới điên rồi.

Lúc này, hắn bỗng nhiên rất nhớ thái tử điện hạ, nhớ Dục Khánh Cung nơi xa xôi. Hắn tình nguyện nghe lão Nhị lải nhải, tình nguyện bị kéo quần hở đũng, cũng không muốn chịu mấy khẩu dụ quỷ yêu này tra tấn!

Lại lần nữa gặp được tiểu Thập trong tã lót, Cửu gia kém chút lệ nóng doanh tròng, thầm nghĩ đệ đệ tốt à, rốt cuộc ngươi cũng tới. Cửu ca thật sự không chịu nổi nữa rồi, có ngươi, trong lòng ta cũng sẽ dễ chịu chút......

Thực tế, lúc trưa hôm nay, Dận Đường bị thánh chỉ tấn phong Quý Phi làm kinh ngạc một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần được.

Hiện giờ, cảm giác ê răng hòa tan trong chấn động, hắn thở dài một tiếng, dẩu mông lên xoay mình, vừa lúc cùng đối diện với tầm mắt của Dận Ngã trên giường.

Bởi vì không chút nào phòng vệ, nên Cửu a ca nhìn rất rõ khuôn mặt mịn màng của Thập a ca, Thập a ca cũng thấy rất rõ thần sắc nhăn nhúm của Cửu ca hắn.

Đôi mắt to sáng rực cùng đôi mắt mèo nho nhỏ nhìn nhau, rồi sau đó dần trợn to, sau khi giật mình, lại trở nên vô cùng nghiêm nghị.

Một người kích động mà nghĩ, u choa, sao biểu tình của lão Thập giống gia thế?

Một người lại ê ẩm mà nghĩ, Hoàng A Mã thì ghê tởm, còn Cửu ca vẫn hết sức nông cạn a. Nghi mẫu phi giờ thành Quý Phi rồi, nhìn bộ dạng khoe khoang của ngươi kìa!

Ơ, không đúng, ông trời ơi, chẳng lẽ

Hai tiểu a ca, mặt đối mặt mà ngóng nhau, trong óc trống rỗng.

Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ đầu đối đầu mà dựa vào, gian nan vươn tay về phía đối phương. Vốn muốn nắm lấy, nhưng không kiềm được bản tính trẻ mới sinh, cả hai đồng lòng hé miệng, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ đong đưa trước mặt, đôi mắt tỏa sáng, ngao ô một cái rồi cắn xuống.

Dận Đường: "......"

Dận Ngã: "......"

Tiếng khóc rung trời đánh gãy cuộc nói chuyện tào lao của Vân Tú và Ôn Quý Phi, hai người vội vàng tiến lên, nhìn thấy hai hài tử bụ bẫm cùng lăn đến một chỗ. Tay chân bọn hắn dính vào một khối, như đang ôm ấp thân mật, lại như đang vặn vẹo đánh nhau, ai cũng không nhường ai.

Một tên thì gào đến vang trời, một tên khác thì gào càng vang hơn, như là đang thi đấu, ngươi một câu ta một câu, tiếng khóc như âm ma, vang vọng cả Dực Khôn Cung.

Nhìn cẩn thận, bọn hắn chỉ là gân cổ lên mà kêu, hốc mắt lại chẳng có giọt nước mắt nào.

Vân Tú sao mà không hiểu Dận Đường được?

Tiểu tử này kiếp trước chính là Hỗn Thế Ma Vương, kiếp này lại càng quá quắt. Trừ việc quấy rối vào ban đêm, khiến Hoàng Thượng cũng phải nương theo hắn; Lại còn mè nheo Dận Nhưng và Dận Kỳ, hai người đều là huynh trưởng tốt, thấy hắn muốn gì là cho, muốn ngôi sao cũng phải hái cho bằng được.

"Bổn cung vừa mới được phong Quý Phi, lòng tràn đầy cao hứng mà không có chỗ nào phát tiết, hay là đánh hài tử một chút, vậy cũng có thể bình tĩnh hơn nha." Vân Tú nheo đôi mắt, chậm rãi nói, "Tỷ tỷ thấy thế nào?"

Đừng nói là Cửu gia, ngay cả Thập gia cũng bị ăn một cú sốc, vội vàng thoát ra khỏi cảm xúc kích động vui sướng, mắt nhỏ ngó ngó xung quanh, thu hồi tay chân, rụt người lại như chim cút.

Hắn dùng ánh mắt sợ hãi ý bảo, "Ca à, sao Nghi mẫu phi khác xưa thế?"

Nàng vẫn là Nghi mẫu phi luôn cưng chiều Cửu ca sao?

Tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng rất thần kỳ, Dận Đường chỉ nhìn hắn là hiểu.

Nhắc tới chuyện này, Cửu gia lại thấy đau khổ.

"Ca ca ngươi cũng không biết." Hắn liều mạng chớp mắt, rồi sau đó nhăn khuôn mặt nhỏ lại, làm động tác nhe răng, để giúp lão Thập hiểu rõ hơn hàm ý của hắn, "Ta nghĩ là do được lão gia tử sủng ái quá mức!"

"......" Biểu tình ghét bỏ kia quá mức sinh động, khiến Dận Ngã xem một cái liền hiểu.

Lão gia tử sủng ái quá mức?

Nhớ lại lúc mấy ma ma nhàn rỗi mà tám chuyện, nói Cửu a ca được sủng ái như thế nào, Dận Ngã hít một tiếng, có Nghi mẫu phi che chở, Cửu ca đúng là khó lường a.

Đã được trọng sinh, mà lại còn được hưởng thụ cùng đãi ngộ với thái tử Nhị ca, nếu mà đổi thành hắn, hắn nằm mơ cũng có thể cười tới tỉnh.

Sướng gần chết mà bày đặt ngại hả![EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 90

— QUẢNG CÁO —