Địa khu Giza đa số sa mạc là sa mạc, thỉnh thoảng có một vài ốc đảo, dựa vào nguồn nước trân quý sẽ có rất nhiều thôn lớn nhỏ mọc lên khi mùa xuân đến sau những cơn mưa. Nơi giao giữa Ai Cập cùng Li-bi, lại cùng Hittite cách hải tướng vọng, địa khu Giza trở thành đất của cả Ai Cập và Li-bi, thậm chí càng hải mà đến lữ hành thương nhân vương quốc Hittite tất kinh. Bởi vì hoàn cảnh nông nghiệp khó khăn nên địa khu Giza vô cùng nghèo đói, nhưng lại được Tắc đề đệ Nhất cải tạo bởi các chính sách mậu dịch nên có rất nhiều ảnh hưởng, người trong Giza bắt đầu nhận thương nhân các quốc gia khác để trao đổi, từng bước vì nhu cầu của bản thân mà phát triển.
Các thôn trong Giza rất giàu có, hơn phân nửa là từ hai loại sự nghiệp. Một loại là giống như thôn Tây Tháp Đặc, chuyên môn cung cấp vật tư vận chuyển, cùng với bảo tiêu chờ phục vụ. Mọi người trong thôn Tây Tháp Đặc đều lấy gia nhập vào quân đội của Pharaong mà làm vinh, nam tử trưởng thành rất chịu khó huấn luyện thân thể. Từ khi chính sách mậu dịch mở ra, không cần bắt buộc phải gia nhập cấm vệ quân Pharaong, cũng không hề bị ép buộc gia nhập mà ngược lại xuất hiện hình thức lính đánh thuê, giống như hộ tống các vật trân quý đi Memphis, kiếm tiển rất xa xỉ.
Còn một loại là giống với thôn Mạc Lai, người dân ở đây dấn thân vào bên trong mậu dịch. Rất nhiều thương nhân tới biên cảnh bởi vì chính trị hoặc an toàn là nhân tố đáng để lo lắng, không muốn tiếp tục vào bên trong Ai Cập. Người dân trong thôn Mạc Lai có vẻ khôn khéo sẽ mượn lí do này để ép giá lớn, lấy tiện nghi tương đối thu mua vật tư các quốc gia, sau đó qua tay bán cho các thương nhân có thực lực ở nội địa, hoặc là đơn giản là mất một ngày đi đến Giza bán cho các địa phương đại trung chuyển thương, do đó kéo toàn bộ địa khu Giza phát triển.
Địa khu Giza biến thành nơi chứa nhiều địa phương giàu có nhất Ai Cập, chẳng trách mà dân chúng cả gan lớn mật xưng là “Khu Giza tự trị”. Có thể nói, nếu không có địa khu Giza thì thị trường buôn bán muôn màu rực rỡ của Memphis sẽ bị giảm đi một nửa.
Từ địa khu Giza qua các nước cảnh tuyến thì mất nửa ngày nếu đi bộ là có thể nhìn thấy biên cảnh thành trấn Li-bi, nhưng mà hai tuyến đường đi ra lại nghiễm nhiên là hai loại quang cảnh hoàn toàn bất đồng. Khu Giza vui sướng hưởng giàu sang còn biên cảnh thành trấn Li-bi thì nhân dân quần áo tả tơi, cơm không đủ ăn. Không khó tưởng tưởng, Li-bi đối với khu vực giàu sang này của Ai Cập đã sớm thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng mà ở năm phía trước chắc chắn có một chút sự tình vẫn kiềm chế bọn họ, làm cho bọn họ không dám tùy ý mạo phạm.+
“Nếu như địa khu Giza mà ngươi giới thiệu đều đúng như vậy thì ta phỏng đoán Li-bi phía trước thành thật thì đại khái là có ba nguyên nhân” Ngải Vi vừa nói vừa cùng Bubka bước nhanh về phía thôn Mạc Lai, dọc theo đường đi Bubka giảng cho Ngải Vi nghe về một số tình huống kinh tế và vị trí địa lí của địa khu Giza. Từ khi Ngải Vi đoán chuẩn xác chiến lược thì Bubka cũng không dám xem thường nam hài gầy nhỏ người ngoại quốc này nữa, tất cả mọi chuyện đều hỏi ý kiến hắn.
“Thứ nhất, địa khu Giza đối với Li-bi mậu dịch mới có lợi. Tuy rằng Li-bi mơ ước địa khu Giza giàu có nhưng mà dù sao thương nhân ở quốc gia mình cũng mượn bình đại của Ai Cập mà kiếm lấy không ít ưu việt, cho nên bọn họ cũng không dễ dàng tấn công. Trị an hỗn loạn sẽ hủy diệt bình đài này”
òng âm thầm không khỏi buồn cười “Ngươi làm cái gì vậy, so với ốc sên còn chậm hơn, ta cõng ngươi đi”
Ngải Vi vội vàng khoát tay “Không cần, nam nhân cõng nam nhân, rất ghê tởm đi”
“Ngươi đi như vậy thì đến khi nào mới tới a?” Bubka quay người cúi xuống, hai tay rắn chắc hướng phía Ngải Vi, thoải mái đem bế cô lên. Ngải Vi cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, thời điểm còn không kịp phản ứng đã bị Bubka bế lên, làm cho người cô nằm vắt trên bờ vai hắn “Thực khinh người a!” Bubka vừa cảm thán vừa đi xuống dưới. Tuy rằng chỉ mới mười bảy tuổi nhưng mà hắn cũng đã trải qua đợt huấn luyện thân thể của thôn Tây Tháp Đặc, tuy nhìn tuổi trẻ thân hình gầy yếu nhưng kỳ thực tất cả đều là cơ bắp, thật sự rắn chắc.
“Mau buông ta xuống!!” Ngải Vi thập phần ngượng ngùng kháng nghị, tay chân đồng thời đánh vào lưng Bubka, hi vọng có thể nhanh chóng xuống khỏi trên vai hắn, cô sợ gần gũi thân thể sẽ làm hắn phát hiện mình là nữ nhân.
“Đừng lộn xộn!!” Nhưng mà Bubka đơn thuần lại không giống như Ngải vi sâu sắc như vậy, hắn chính là cố sức khiêng Ngải Vi đang lộn xộn, bước nhanh đi xuống phía dưới “Ngươi đúng là giống nữ nhân! Lề mề, đừng nhúc nhích!”
Nghe vậy, Ngải Vi đành phải im lặng. Quên đi, dù sao hắn cũng không phát hiện được, khiến cho hắn biểu hiện chút khí khái nam tử hán của mình đi, cô cũng đỡ phải đi, chính là…..Loại tư thế này thật sự rất là khó chịu!!!
“Này! Ngươi vẫn là để ta xuống dưới đi!!!”
Đi ước chừng một giờ cuối cùng hai người cũng đến thôn Mạc Lai.
Có thể thấy được, nguyên bản đây chính là một cái thôn xinh đẹp. Nhắm mắt lại, có thể giống như nhìn đến sa mạc màu vàng, trong đó có nho nhỏ ốc đảo, có một mảnh nhạc thổ, mà xanh của lá cây theo gió nhẹ nhang đung đưa, dưới tàng cây nước trong suốt nổi lên nhiều điểm gợn sóng, hại bên bờ lại thấy thân ảnh đùa giỡn của bọn nhỏ. Ở xung quanh lại là loại thực vật xanh thấp bé, cô nương Ai Cập ăn mặc mộc mạc ở trong phòng chức bố, phía sau lại là chuồng chăn nuôi, dưỡng một lượng lớn tuấn mã. Lữ hành thương nhân từ các quốc gia khác đều dừng lại ở đây nghỉ chân, khác màu da, bất đồng ngôn ngữ, mọi người đều tụ tập lại bên đường, đem hàng hóa ở trên lạc đà bỏ xuống dưới cùng ngưới khác tiến hành trao đổi. Có thể thất thương nhân ngoại quốc rất vừa lòng mang theo vàng bạc châu báu rời khỏi thành trấn, cũng có thể nhìn thấy người dân trong địa phương dẫn dắt một đội đà mã hàng hóa lạc đà, trật tự chỉnh tề xuất phát, hướng đi về phía Giza.
Cỡ nào… Cảnh tượng vui sướng a! Ngải Vi mở to mắt, nhìn đến là một mảnh hỗn độn. Trên đường một mảnh hỗn loạn, khắp nơi là vật phẩm phân tán, nhà nhà cửa phòng cơ hồ đều bị đạp tan, thỉnh thoảng có thể thấy nữ nhân mang theo tiểu hài tử thương tâm khóc nam nhân nằm chết ở ven đường. Mọi người chậm rãi tu chỉnh thôn mình, đem tất cả mọi thứ bị ngã xuống nâng dậy, các tạp quán hàng hóa đều nhặt lên, đem tất cả mọi thứ thu dọn. Mọi người đều trầm mặc không nói, trong hai hốc mắt tràn ngập mệt mỏi cùng mê mang.
STORY CONTINUES BELOW Ngải Vi ngơ ngác nhìn trận cảnh này, trong lòng lại một lần nữa vì chiến tranh tàn khốc mà thở dài.
Đợi cho tất cả chấm dứt, cô nhất định phải trở lại Anh quốc. Thấy trường hợp thê thảm thế này cô đã không còn yêu cần gì, chỉ cần có thể đứng bên cạnh anh Ngải Huyền, sống ở thời đại hòa bình, nghiên cứu kinh tế học mà mình yêu thích, cho dù làm cho cô một cuộc sống tầm thường vô vị, bình thường cả đời, cô cũng thỏa mãn. Sau các cuộc chiến tranh thì chẳng lẽ không đả động gì khi thấy cảnh tượng này sao… Vì sao, vì sao còn có cái gọi là chính trị gia, quân sự gia, một chút cũng không để ý đến sống chết của dân chúng, chỉ vì lợi ích trước mắt, vĩnh viễn không biết mệt mỏi lần lượt phát động chiến tranh sao?
“Ngải Vi….” Ngải Vi đang suy nghĩ liền bị Bubka nhẹ nhàng gọi lại: “Chúng ta đi gặp thôn trưởng đi”
Ngải Vi gật gật đầu, lại nhìn mọi người ở trên đường uể oải. Cô gian nan di động cước bộ, đi theo Bubka, hướng về phía trung tâm thôn.
Phòng thôn trưởng nằm ở chính giữa thôn. Hai bên sườn cửa là một gốc cây chuối tây cao lớn, thấy rất rõ ràng. Đại môn mở ra, Ngải Vi cùng Bubka trực tiếp đi vào.
Đi vào, trong phòng là một cỗ dày đặc mùi máu tươi khiến cho Ngải Vi cơ hồ muốn nôn ra. Cô nắm cái mũi, nhìn kỹ thì thấy trong phòng là một mảnh hỗn độn, bình hoa bị vỡ tan, đồ đạc trong nhà đều bị ném xuống đất, còn có máu phun tung tóe trên tường, nhưng mà cũng không thấy người bị thương hay bóng dáng của người bị chết.
“Cáp Mục Tháp gia gia!” Bubka đột nhiên kêu lên một tiếng, chạy vào trong nhà, quỳ trước mặt một lão nhân suy yếu nằm trên mặt đất “Cát Mục Tháp gia gia… Như thế nào, tại sao lại có thể như vậy… Tam, Tô Thước Đạt, Nita, bọn họ…bọn họ ở đâu?”
Thanh âm Bubka cơ hồ có vài phần nghẹn ngào, Ngải Vi ở một bên bất lực nhìn hắn, lại không biết giúp đỡ cái gì.
“Cát Mục Tháp gia gia, ta cõng ngài ra ngoài, rời khỏi phòng này” Bubka chân tay luống cuống nâng lão nhân dậy, muốn đem hắn đặt trên lưng mình. Nhưng mà lão nhân hoàn toàn không phối hợp động tác với hắn, hai cánh tay khô héo giống như đã mất đi năng lực sở hữu sinh mệnh, tùy ý để Bubka bài bố.
“Bubka….” Lão nhân mở miệng, thanh âm yếu ớt nói “Bubka, ngươi đã đến rồi…”
“Cát Mục Tháp gia gia, ta đến đây! Gia gia yên tâm, ta đã báo cho Ca ca, bọn họ rất nhanh sẽ dẫn quân tới đây! Gia gia! Báo thù cho ngài!” Đôi mắt Bubka hồng hồng, hắn rất nhanh nói xong “Ta mang ngài đi ra ngoài”
Cát Mục Tháp chậm rãi lắc đầu: “ Người nhà của ta….. Tam, Tô Thước Đạt, Nita, bọn họ đều bị giết…. Để ta ở lại chỗ này. Bubka, ta đã không được….”
“Gia gia! Sẽ không, ngài sẽ không!” Bubka điên cuồng lắc đầu.
Lão nhân gian nan hô hấp, tiếp tục nói “ Cầu xin ngươi, bảo hộ người dân trong thôn thoát ra bên ngoài…. Lệnh bài thôn trưởng…. Lệnh bài thôn trưởng ở trên lưng ta. Giao cho ngươi bảo quản….. Cầu xin ngươi, bảo hộ bọn họ…. Bảo hộ mọi người…”
Thanh âm lão nhân quàng quạc nói, hai tay khô héo suy sụp rơi xuống. Ngải Vi có thể nhìn thấy, ánh sáng sinh mệnh trong mắt hắn dần dần mất đi, giống như một ngọn nến lung lay trước gió….
“Cát Mục Tháp gia gia!!!” Bubka khóc lên, nắm chặt tay hung hăng đánh xuống đất, hoàn toàn không biết máu của mình đang chảy xuống các đốt ngón tay “Đáng giận, người Li-bi chết tiệt! Ta muốn giết bọn họ! Ta muốn giết bọn họ!!!”
Nước mắt theo khuôn mặt Ngải Vi rơi xuống. Vì sao? Vì sao cô xuyên qua ngàn năm lại thấy được hình ảnh tàn khốc như vậy, chẳng lẽ đây là Thượng đế trừng phạt, trừng phạt cô nhiểu loạn lịch sử sao? Trừng phạt cô đối với anh trai không chỉ chi luyến? Vậy vì sao không trừng phạt một mình cô mà lại cố tình muốn thông qua phương thức tàn nhẫn như vậy khiến cô khó có thể hô hấp.
Cô dùng sức quơ quơ đầu, dùng sức lấy cổ tay áo lau nước mắt trên mặt.
“Bubka, mang theo lệnh bài, ta muốn triệu tập toàn thôn”
“…?” Bubka đang đắm chìm trong bi thống liền phản ứng, lăng lăng nhìn cô.
“Không thể phụ sự kỳ vọng của thôn trưởng, chúng ta phải đem hết toàn bộ sức lực bảo hộ người dân trong thôn được an toàn!”
Bubka nhìn Ngải Vi,chỉ thấy cặp mắt trong suốt như thiên không hiện lên sự kiên định, trên mặt rất tự tin khiến cho hắn trong đáy lòng tin phục.
Ca ca từng nói qua, Vương thượng là một người thần kỳ, hắn có thể dùng ngôn ngữ làm người khác tin phục, do đó các thần tử bên người đều cam tâm tình nguyện vì hắn bán mạng….
Bubka nghĩ, nếu Ngải Vi mà là chủ nhân mình, như vậy hắn cũng sẽ vì vậy mà tin tưởng, vững chắc không nghi ngờ. Cặp mắt màu xanh lam bao hàm trí tuệ kia giống như có thể mang đến hi vọng vô tận.+