Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 16: Chương 16





Trưa mặt trời rơi trên đỉnh đầu, nàng không muốn ra khỏi phòng, trong phòng lại tránh được ánh nắng, ngay cả cơm nàng cũng chẳng buồn ăn. Ngồi trên giường nhìn bộ trang phục mà Cửu Nha đem tới nó khá rộng buột nàng phải thay đổi, thế là may may giá giá, ngồi cả canh giờ cuối cùng mới hoàn thành, vệt mồ hôi trên trán thở dài. Cửu Nha đâu mất rồi lại vứt nàng ở đây, với cái bộ trang phục cổ trang này, haiz nếu thế giới hiện tại có hay không nàng trở thành cosplay……
_daaaaaaaaa…..chán lắm_vươn vai vứt bộ trang phục kia ra một bên, nằm sấp trên giường như con mèo lười, nhanh chóng rồi chìm vào giấc ngủ
…………………………………………………………………………………………………………phân cách………………………..
_tiểu thư…tiểu thư… đại thiếu gia cùng tam thiếu gia đến….tiểu thư…tiểu thư_giọng Cửu Nha rất ni non, trời ạ cả ngày trời tiểu thư khi nào cái tính xấu ngủ nướng
_.... ...... ....

_tiểu thư người không mau dậy nô tì sẽ và ạ, tiểu……
_được rồi đề ta_Nguyệt Phong đưa tay cản lại đã gọi ngày trời muốn gọi đến khi nào
Tay vừa định mở cửa, cánh cửa bật ra, mỹ nam tóc hồng búi ngọn, áo trắng da trắng mịn bước ra
_ngươi……………….T….Tuyết nhi?_hắn thật giật mình sao lại trong phòng tiểu muội lại có nam tử nhưng nhìn kĩ rất giống thất muội hắn đến chín phần nhưng Tuyết có cái bớp bên trái khuôn mặt…..
_.... ....._Cửu Nha đứng một bên than thầm, tiểu thư nàng muốn là làm không suy nghĩ gì hết xem xem, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia thế nào
Trước mặt nàng là hai nam tử điển trai đứng như trời trồng nhìn nàng mồm có thể mở lớn một chút, nè nếu hình tượng này bị các nữ tử khác nhìn thấy có hay không sẽ ngất đi.
_đại ca, tam ca cso cần phản ứng thái quá như thế không? Nhìn xem mất hết hình tượng.
_à…..ừm……..muội nha lúc nào lại thay đổi, thay đổi quá nhanh đi_Nguyệt Phong ổn định lại tinh thần lựa đề tài nói
_Tuyết nhi cái bớp….._Nguyệt Ngâm tới nâng mặt nàng ngắm nghía, không phải thật sao tại sao lại….không còn dấu vết
_ừm………để sau đi vừa đi vừa nói cả buổi trời ắc các huynh chờ lâu đi thôi, không lại muộn giờ của huynh, chẳng phải hôm nay huynh là người tới sao?_lắc đầu tới kéo tay Phong ca đi, ngoãn đầu nhìn Cưu Nha có í cảm ơn, nhờ nàng mà kéo được một ít thời gian để nàng(Hoa Tuyết) chuẩn bị.

……………………………………………………………………………………………………..phân cách…………………………..
_nha thứ kia là gì?_hứng thú nhìn trái nhỏ được bày trên sạp gỗ, đường phố thật náo nhiệt nha, nhưng thứ lạ mắt lại làm nàng thích hơn
_Này, này Tuyết nhi muội dừng lại đi đại ca của muội chóng mặt chết rồi_Phong vừa kéo tay áo nàng, mong nàng dừng ngay loại hưởng thụ kia lại, cả con phố từ nảy đến giờ như bị nàng nháo tung lên rồi.
Đi trên đường lát gạch, lần đầu tiên nàng nhin thấy phong cảnh của phố xá cô trang, còn đẹp hơn cả trên truyền hình, ấn tượng đầu là sầm uất; kẻ mua người bán thật sầm uất; thứ hai lại kì quái; con người ở đây sử dùng loài thú kì quái để duy chuyển, các loại thịt trông rất lạ mắt, loại trang sức ngay cả loài thú cưng như thịt mỡ cũng được bán ở đây; cuối cùng lại là kì thú; mội món ăn trái cây, ngay cả món chế biến không trùng một chút nào trong phủ cũng như tiền kiếp nàng biết, từ đó nàng rút ra được kiến thức cùng loại thẩm mỹ ở đây hoàn toàn không giống một chút nào với trái đất.
_ca cái kia là gì?_kéo kéo tay áo Ngâm ca chỉ vào nó, lúc nảy là nàng đùa nghịch nhưng bây giờ là thật nàng có thể ăn nó sao?
_Ân…_nhìn đưa muội muội Tịch lại thở dài, dù quấy, dù nháo, dù cường đại như thế nào muội vẫn là một oa nhi chưa hiểu chuyện đời_nào huynh giúp muội?
_cái kia_nàng chỉ tay về phía sạp chứa đầy trái nhỏ kia
_cái này là tứ tiêu, khi ra có màu vàng, khi chín lại màu lục, bên trong lại có tứ sắc hạt, khi bỏ vào miệng lại giòn tan, loại quả khá nhỏ như hạt tiêu

_Tuyết nhi muốn sao?_Phong không nói nữa hắn thật quan tâm đến thú vui của muội muội hắn
_ca mua cho muội_Ngâm cười lại xoa đầu nàng, tiểu muội của hắn thay đổi đúng thay đổi rất nhanh, trong lòng hắn cảm thấy loa lắng, nhưng khi nàng cười nói chuyện vui vẻ như thế………từ ngày đó đại ca cũng cười nhiêu hơn ngay cả nhị ca ít nói của hắn cũng đã vui vẻ lại có khi còn nói như không biết mệt,hắn………thấy vui
_Ân ca ca…………….
Sau khi được “quà” Tuyết chịu yên ổn theo chân các huynh nàng tới lễ hội, nàng không hay biết từ khi ra khỏi phủ tới giờ một ánh mắt luôn chăm chú nhìn nàng, có ngạc nhiên, có kinh hỉ…..Lễ hội được tổ chức trên một ngọn đồi nhỏ sau thành, đường đi lại được lát đá lớn, bước lên từng bậc than cấp, nơi không nghĩ chỉ có sự yên ắng lại náo nhiệt đến như vậy đa phần là các thư sinh tụm năm tụm ba nói chuyện, người biết đàn lại chơi đàn người hay vẽ lại tìm phong cảnh nào đó non sông hữu tình cùng thi, nơi này lại có đá có thác có hoa có cỏ, mọi thứ như một bước tranh phong cảnh vẽ tỉ mỉ. Đẹp đến không thể hình dung, gió hiêu hiêu thổi lướt qua tóc, giật mình nàng như có cảm giác ai đó đang nhìn nàng.