Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 44: Chương 44





Học viện Nguyệt Hoa Tuyết nằm gần biên giới nhất, là học viện nổi tiếng khắp đại lục dù cho dưới chân thiên tử một nước vâng luôn có các học viên nước khác đến tiếp nhận học. Và vùng biên giới như nói từ đầu lúc nào cũng luôn có chiến tranh, nên một số quý tộc vì lo an nguy của con em mình đã để cận vệ bí mật bảo vệ, thực chất nơi này người dân sống rất nhàn là đằng khác.
Hội chợ lễ hội diễn ra liên miên, buổi sáng khu chợ còn rất náo nhiệt nữa. Có khi nơi nay còn náo nhiệt hơn cả các thành lớn nhất trong kinh cũng nên. Nói về chiến tranh? Vâng nơi nay người dân không lo, cũng đã chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho bản thân, nói đúng hơn người nơi này cả người lớn và đứa nhỏ cũng man g trong mình một chút võ, vì vậy việc diễn vỏ diễn ra như cơm bữa và vô tình bắt gặp hay cố ý nhìn xem cũng có thể nhìn ra.
Giả như người bán mì bên lề đường, một đứa bé chạm vào khi đang bưng bát mì, chén rơi mì rơi nhưng là không ai bị thương cách nhỏ vài giây nơi đó còn bảo vệ luôn cả chén mì còn nghiên vẹn.

ĐỨa bé kia thì tránh thoát vội “chuồn” nhanh vào ngỏ tối không dám để chụ mì nhìn thấy. Bên kia một tên ăn trộn ngay lập tức bị một cây châm bạc cắm vào tay, than đau vội bỏ tiền xuống chạy lấy người, dù không biết chủ nhân là ai người bị cướp vẫn đa tạ tấp tắc
_tiểu thư, người mau đến xem_Cửu Nha đứng trước quầy trang điểm cùng Lạc Hưng nhìn ngắm một cây châm, rồi quay sang kéo nàng lại_tiểu thư xem chúng rất đẹp
_ừm_đem cây châm nhìn ngắm, mặt cho ở sau có hai ánh mắt như điện giật đang giao nhau_đúng nó rất đẹp_cây châm này thiết kế rất công phu tỉ mỉ, trên đuôi còn thiết cớ hình cỏ ba lá cùng sợi dây rua tua, trên thân lại điêu khắc hình vũ công múa, chất liệu lại nạp bằng vàng lung linh huyền ảo. Đẹp, thực sự rất đẹp, nhưng cái này có chút quen quen
_tiểu thư người xem để ta cài lên tóc cho người_đưa tay lên nửa chừng lại bị cánh tay nàng(Hoa Tuyết)bắt lại
_không cần_nhìn lên ánh mắt chủ quầy tươi cười_cái châm này bán bao nhiêu?
_5 vạn kim tệ_vị chủ nhân khúm núm cúi người, ánh mắt như nhỏ lệ
_cái gì chỉ một cây châm không đắt tới thế chứ? CHủ quầy bà đang đưa giá trên trời đây_CỬu Nha vừa nghe xong lại thốt lên, nhìn sang bà. Rồi lại nhìn cây trâm, loại châm này đẹp có đẹp nhưng là không bằng một góc của các cây châm tiểu thư có, với lại loại hàng bán thế này chỉ đáng với 1van hay vạn rưỡi kim tệ trả giá cho cái đẹp

_ta….
_được rồi ta mua nó_Xoay người nhìn Trung Bảo_chúng ta còn đủ tiền không?
_vâng thưa tiểu thư chúng ta có đủ_Trung Bảo nhìn nàng khẳng định
_khoan_nhìn tay Trung Bảo đang lấy túi tiền Khắc Hàn lại ngăn lại_cái này để ta trả, dù gì cũng là nương tử ta vậy đi để ta trả cho nàng
_....._cau mày nhìn hắn, ánh mắt đen như sáng rực_ân để hắn trả đi_rồi lại đến gần chủ quầy mang cây châm cài lên tóc bà_vật quý cho lòng không nên để mất_nói thầm vào tai bà rồi rời đi

_Tiểu thư….
_Cửu Nha mau đi thôi ta thấy đói_Kéo CỬu Nha nhanh rời đi, con bé này có rất nhiều câu hỏi vì vậy tốt nhất không cho nó nói, rồi lại nhìn phía bà quẩy tay
Thật sự lúc trước khi nhìn thấy cây châm nhìn rất quen mắt, đến khi bà chủ hàng lại dùng đôi tay che lại có thì nàng biết lúc trước loại châm mà ngăn tên cướp kia bỏ lại đồ là ai. Thật sự nàng không có lòng tốt đến thế đâu chỉ tại ánh mắt của bà lại dõi theo cây châm trên tay rất lâu không chịu rời đi, một người đem thứ mình thích nhất ra bán còn không đành, trong mắt ánh lên sự chua sót khôn nguôi.
Thật sự khi cài cái loại nuối tiếc kia trên đầu nàng không có cảm hứng. CÓ lẽ vì nhà bà ta nghèo, được rồi nàng sẽ làm kẻ phá của một lần vậy đem tiền đưa cho bà một ít có lẽ sẽ không mất mát ai. Tính ra nó còn rẻ hơn cả trăm lần những cây châm hay cài tắm bên trong túi vải hay xe ngựa trên đường nàng. Hiện tại nên đi thôi không cần nàng không muốn thấy ánh mắt trả ơn kia của ai đó. Hiện tại nên thưởng thức món ngon trong thành này.