Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 54



Sau khi xoa nắn cục bông xù kia, áp lực trong lòng Mục Trạm cũng đã giảm đôi chút, hắn nhéo nhẹ tai thỏ rồi tiếp tục nói những lời còn chưa nói xong: “Cô chưa từng nói ngươi là yêu quái thì sẽ giết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không chạy loạn, cô vẫn sẽ đối với ngươi như vậy.”

“Hơn nữa, nếu ngươi là yêu quái, thì cô cũng không thể hoàn toàn coi là nhân loại.”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu trống rỗng của Mục Trạm bỗng hiện lên hai chiếc sừng trông hơi giống nhánh cây, đây là thứ người bình thường tuyệt đối không thể có, nhưng ở trên người hắn lại có vẻ hài hòa quỷ dị, còn tăng thêm khí chất cao cao tại thượng của hắn.

Văn Minh Ngọc nhìn thấy, không khỏi sửng sốt.

……Hươu?

Không đúng, trông giống một sinh vật huyền thoại hơn – rồng.

Văn Minh Ngọc không ngờ hình thái động vật của Mục Trạm lại là rồng. Hầu hết mọi người đều chỉ là động vật có thể nhìn thấy trong tự nhiên. Những sinh vật trong truyền thuyết như vậy là cực kỳ hiếm, điều này cũng cho thấy hắn rất mạnh.

Hơn nữa, nếu cậu nhớ không nhầm, rồng có hai cái kia……?

Văn Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy may mà vừa rồi mình đã biến thành thỏ, bằng không lần đầu tiên mà lại dưới tình huống không phát tình, có khi cậu sẽ mất nửa cái mạng. Bình thường chỉ ngửi nhiều tin tức tố của Mục Trạm thôi là cậu đã choáng váng rồi chứ đừng nói là bị hắn đánh dấu.

Văn Minh Ngọc nghĩ mà sợ nhưng đồng thời cũng rất tò mò muốn chạm vào sừng rồng. Hơn nữa, sách trước đây cậu từng đọc đều nói những bộ phận này rất nhạy cảm. Vừa rồi cậu đã bị hắn xoa nắn ác liệt như vậy, giờ nhất định phải báo thù.

Vì vậy, Văn Minh Ngọc bắt đầu cố gắng leo lên.

Vì thỏ tai cụp không chạy ra ngoài mà lại hướng đến gần mình nên Mục Trạm cũng mặc kệ cậu, hắn muốn xem cậu muốn làm gì.

Văn Minh Ngọc nhảy từ trong lòng bàn tay hắn ra, nhưng hai chân ngắn nhỏ vẫn hơi mềm, lúc nhảy lên cánh tay Mục Trạm còn suýt không đứng vững, khiến cậu sợ tới mức vội vàng nằm sấp xuống ôm lấy cánh tay hắn.

Bàn tay khác của Mục Trạm đã đặt sẵn bên cạnh, đang định đỡ lấy thì thấy cậu đã tự mình bò lên trên.

Thực ra, giường đã được trải nệm mềm, dù cậu thực sự rơi xuống cũng sẽ không đau.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Văn Minh Ngọc cũng leo lên vai Mục Trạm, tiếp tục nắm lấy tóc hắn rồi leo lên đỉnh đầu, đang duỗi ra móng vuốt chuẩn bị chạm vào sừng rồng thì chúng đột nhiên biến mất.

... Thỏ tai cụp trợn to hai mắt tức giận, dùng móng vuốt vỗ vỗ vào đầu Mục Trạm, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn hoảng sợ co người lại như quả bóng vì sợ bị hắn ăn thịt.

Thỏ tai cụp rầm rì hai tiếng rồi bị Mục Trạm cầm xuống dưới, một lần nữa nằm trong lòng bàn tay hắn.

Văn Minh Ngọc không vui, cơ hội trả thù tốt thế mà không làm gì được, tức quó.

Cậu phồng quai hàm, một thân lông xù tuyết trắng đều hơi dựng lên.

Mục Trạm nhịn không được duỗi tay chọc.

Chọc hai cái.

Văn Minh Ngọc trốn, hắn vẫn chọc, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cậu cắn ngón tay đang duỗi ra của Mục Trạm, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Hàm răng nho nhỏ kia cắn cũng khá đau đấy. Nhưng Mục Trạm đã từng chịu cảm giác đau hơn rất nhiều nên hắn chẳng buồn để ý cảm giác đau nho nhỏ này, ngược lại chỉ cười, cảm thấy Văn Minh Ngọc đang làm nũng.

Văn Minh Ngọc cắn một lúc nhưng đối phương không hề kêu lên đau đớn, cũng không đáp lại, cậu cảm thấy nhàm chán liền buông ra.

Thế mà Mục Trạm cứ như được lấy lòng vậy, hắn lại đưa tay tới miệng thỏ tai cụp rồi ra lệnh: “Hôn tiếp đi.”

Văn Minh Ngọc không tin nổi.

Mẹ nó ai hôn anh?! Tôi cắn đó! Cắn rụng tay anh anh tin không!

Anh đang vũ nhục tôi đó hả!

Mặc kệ Văn Minh Ngọc đang giận dữ, Mục Trạm vẫn duỗi ngón tay chọc vào miệng cậu.

Văn Minh Ngọc thấy hắn sẽ không bỏ qua liền dứt khoát chiều ý hắn, cậu há miệng ngao ngao cắn loạn một trận, để nước miếng rớt đầy tay hắn, cho hắn ghê tởm chết.

Nhưng Mục Trạm cũng không để ý, còn cười tủm tỉm.

Văn Minh Ngọc: ……..Bực quá đi.

Mục Trạm rất vui vẻ duỗi tay cào nhẹ cằm thỏ vài cái. Văn Minh Ngọc được hắn sờ đến thoải mái, không khống chế được bản năng mà nhẹ nhàng cọ cọ, chờ khi cậu định thần lại thì động tác cũng hơi dừng, đôi mắt tròn xoe trộm nhìn hắn.

Hình như Mục Trạm không giận nữa rồi, việc này coi như xong chứ nhỉ? Chắc mình sẽ không bị phạt nữa đâu.

Trong lòng Văn Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự tình tốt hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng, Mục Trạm có thể chấp nhận bộ dáng thỏ của cậu, rồng ấy hả, chắc là không ăn thịt thỏ đâu, biết thế không chạy trốn.

Cậu ôm móng, cuối cùng cũng thả lỏng được chút, nhưng lại không chú ý khi Mục Trạm nhìn mình, ánh mắt hắn vẫn đen thẳm như biển đêm, đầy vẻ nguy hiểm tiềm tàng.

Khi biết Văn Minh Ngọc chạy trốn, quả thực tâm tình Mục Trạm rất kém, huyết khí dâng lên, nhưng hắn không hề có suy nghĩ giết Văn Minh Ngọc, mà chỉ nhìn chằm chằm sợi lắc chân, cảm thấy quá nhỏ, hẳn là phải làm một sợi xích lớn rồi khóa người trên giường, như vậy cậu sẽ vĩnh viễn không chạy được.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ khi hắn chưa tìm được người, lúc tìm được, thấy dáng vẻ cậu run rẩy bất an, hắn liền thay đổi chủ ý. Văn Minh Ngọc quá nhát gan, có lẽ đó cũng là đặc tính của thỏ, chỉ một ánh mắt thôi mà đã sợ đến mức lộ cả đuôi lẫn tai, còn chạy luôn nữa.

Mục Trạm không nhịn được hoài nghi, nếu hắn không khống chế được mà làm quá hơn chút, có thể Văn Minh Ngọc sẽ trực tiếp bị dọa chết ngay trên giường.

Mục Trạm cũng không biết vì sao hắn cứ phải cố chấp giữ người lại bên mình, dường như đó là bản năng mách bảo hắn, giống như hiện tại, hắn chỉ muốn giáo huấn cậu, để cậu biết không được chạy trốn.

Văn Minh Ngọc không chỉ nhát gan mà da thịt cũng mềm mại, động tác mạnh chút đều sẽ lưu lại dấu vết rõ ràng. Nếu thật sự dùng dây xích, chắc chắn cổ chân cậu sẽ bị ứ đỏ. Mục Trạm nghĩ tới đây liền nhíu mày. Hắn không thích trên người Văn Minh Ngọc bị lưu lại dấu vết gì khác, hắn càng thích tự mình động thủ.

Nếu ý tưởng trước đó không dùng được thì phải nghĩ một biện pháp trừng phạt mới.

Nhưng cũng không cần sốt ruột.

Giờ hắn chỉ có một câu hỏi, muốn biết Văn Minh Ngọc sẽ trả lời thế nào.

Hắn véo tai thỏ, chậm rì rì nói: “Ngươi còn chưa giải thích, tại sao ngươi lại có một tướng công đã chết.”

Lời vừa dứt, cả thỏ đã cứng đờ, chỉ muốn ngã xuống giả chết.

Chuyện này có thể kết thúc được không?!

Xin anh đó, buông tha cho bảo bảo đi!

Văn Minh Ngọc ngẩng mặt, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, ý đồ bán manh cho qua.

Hình như Mục Trạm cười một chút, nhìn cậu nỗ lực bán manh một lúc, sau đó cảm thấy xem đủ rồi mới đại phát từ bi nói: “Được rồi, chuyện này cho qua.”

Thỏ tai cụp vừa định thở phào nhẹ nhõm, mà chưa kịp thở được một nửa đã bị buộc dừng lại.

Bởi vì Mục Trạm đã nói tiếp: “Chúng ta tâm sự sang chuyện phú thương biến thái.”

Văn Minh Ngọc lại tức điên, thân thể bụ bẫm trộm lùi về phía sau, bộ dáng hận không thể cõng phòng ở suốt đêm chạy trốn.

“Nếu cô đã mang tiếng cường thủ hào đoạt mà lại không làm gì với ngươi thì đúng là không thể nào nói nổi.” Mục Trạm chống cằm vẻ suy tư, “Tình huống này cô phải làm gì mới đúng đây?”

Thỏ tai cụp bắt đầu hung hăng vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã bị tóm lại.

“Nếu đã là biến thái thì chắc thỏ cũng không buông tha đâu.” Mục Trạm nghiêm mặt phân tích, cứ như thể đang nghiên cứu cái gì đó vậy, hắn nhấc một chân thỏ lên để lộ nơi cậu vẫn luôn che giấu.

Đóa hoa mỏng manh phơi ra trong không khí mát lạnh, cánh hoa cong lên, nhị hoa khẽ run trông thật đáng thương.

Thỏ tai cụp cứng đờ, nháy mắt tức giận đến run rẩy, làm gì còn nhớ đến sợ hãi. Nếu giờ ở bộ dáng nhân loại chắc giờ cậu đã đỏ bừng mặt, cả người nóng đến tỏa nhiệt rồi.

Mục Trạm không chút động lòng, vẫn quan sát, nói: "Nghe nói trong cung có rất nhiều đồ dùng thú vị, hay ta sai người chuẩn bị một rương cho ngươi dùng, ngươi nghĩ sao?"

Thỏ tai cụp lập tức hiểu hắn đang nói gì, trước kia xem tiểu thuyết cậu còn cảm thấy thực kích thích, nhưng đặt trên người mình thì lại là chuyện khác. Cậu quyết đoán lắc đầu.

Nhưng Mục Trạm coi như không thấy, chỉ duỗi tay sờ đầu cậu, ôn hòa nói: “Cô không phải đang hỏi ý kiến ngươi.”

Thỏ tai cụp không ngờ mình chỉ thuận miệng bịa ra hai câu thế mà lại thành đào hố chôn mình. Hơn nữa Mục Trạm thì cần gì phải diễn, bản thân hắn đã là biến thái rồi, lên sân khấu chắc sẽ bùng nổ luôn.

Văn Minh Ngọc: Chơi không lại, thực sự chơi không lại.jpg

Thỏ tai cụp lựa chọn bỏ quyền, trực tiếp nằm im trong lòng bàn tay Mục Trạm, mặc kệ hắn.

Mục Trạm thấy cậu như vậy, cảm thấy rất đáng yêu, liền duỗi tay chọt chọt mông xù.

Văn Minh Ngọc giật giật thân thể, né tránh tay hắn.

Mục Trạm hỏi: “Đã muốn biến trở về chưa?”

Văn Minh Ngọc nghe vậy liền quay đầu, bất kể là bộ dáng người hay thỏ cũng đều không đấu lại hắn, hơn nữa thỏ còn bị hắn nghịch chơi liên tục. Nể tình để tin tức tố của Mục Trạm ổn định, cậu miễn cưỡng gật đầu.

Vì thế, thỏ tai cụp vươn móng khều khều, muốn lấy quần áo.

Mục Trạm ra vẻ không hiểu, đưa bộ váy màu vàng nhạt kia qua.

Văn Minh Ngọc lắc đầu.

Mục Trạm cười: “Nhưng ở đây chỉ có bộ này thôi.”

Văn Minh Ngọc tin mới lạ, mấy cái tủ quần áo kia để làm cảnh chắc!

Mục Trạm nói: “Nhưng đều ném đi hết rồi.”

“Hơn nữa, đây mới là quần áo của góa phụ trẻ.”

Văn Minh Ngọc hiểu rồi, cẩu hoàng đế rõ ràng đang trả thù vụ cậu giả nữ khiến hắn nhiều ngày vậy mới tìm được đây mà.

“Không phải cô ép ngươi mặc.”

Ờ ờ ờ.

Văn Minh Ngọc gật đầu lấy lệ, sau đó nhảy từ bàn tay Mục Trạm xuống, túm lấy quần áo rồi chui vào chăn mặc, mong đợi Mục Trạm rời đi là không thể rồi.

Khó khăn lắm mới mặc xong, nhưng vì mặc trong chăn nên quần áo có hơi xộc xệch, Mục Trạm kéo kéo sửa sửa lại cho cậu rồi kéo người lên nói: “Đi tắm rửa thôi.”

Văn Minh Ngọc: "...???"

Thế còn bắt cậu mặc đồ làm gì, đến phòng tắm rồi biến về hình người không phải được rồi sao.