Sủng Phi - Triêm Y

Chương 117: Chương 117



Edit : Linh Sờ Tinh​

Mộ Tịch Dao cứng ngắc bước đi vài bước, nhìn lại thì thấy ngoài Mặc Lan , Huệ Lan, không kể ma ma, còn có sáu thị nữ theo sát phía sau. Đội hình
này, làm Mộ Tịch Dao nhớ tới cảnh cung phi trong cung đi dạo cảnh.

Viện này của Mộ phủ có lớn đến mức nào đâu, điện hạ đưa nhiều người đến
hầu hạ như thế, ngay cả bước một bước cũng cũng phải dè dặt cẩn thận, sợ giẫm phải chân nhau.

Nhớ tới màn rung động sáng nay, Mộ Tịch Dao thấy đau cả đầu.

Sáng sớm nay lúc Tông Chính Lâm rời phủ, cũng không quên đưa mười tám nữ vệ tới cho nàng. Mới sớm đã tề tựu đầy đủ ở ngoài phòng nàng, chờ nàng
chọn người.

Vừa mới dậy, còn chưa tỉnh ngủ, được Mặc Lan đỡ đi ra ngoài, chỉ thấy
trước mắt người đứng chật sảnh. Nhìn phòng với đầy thị nữ, Mộ Tịch Dao
còn tưởng đi nhầm cửa.

Đợi khi biết được, từ nay về sau bên mình sẽ luôn có sáu nữ vệ, nàng
thực thấy khiếp sợ, Vu thị gọi mấy tiếng mới trấn an lại được.

“Nương, không cần nhiều đến thế chứ?” Mộ Tịch Dao vội khuyên can. Hoàng
tử phủ còn có một chính phi là Hách Liên Mẫn Mẫn, nàng ta cũng không đến mức như vậy. Mình chỉ là sủng phi, không phải yêu phi, mình còn chưa
muốn bị Nguyên Thành đế xử lý đâu.

Nhìn kiểu gì cũng giống như đang khoe khoang, tranh sủng, khiêu khích, cố ý đè ép chính phòng?

Điện hạ đã thế mấy ngày nay thì không nói , lẽ nào mọi người cũng ồn ào theo?

Mộ Tịch Dao buồn bực a, boss chắc là thẹn quá hóa giận, nên mới hơi gấp gáp. Hắn đã quên cái gì gọi là “Giấu đầu hở đuôi”…


“Điện hạ nói, bên Thục phi đã đồng ý. Thai này của con quả là có chút
không yên ổn, luôn xảy ra chuyện, nương nương rất lo lắng. Từ giờ đến
tháng sau, con ngoan ngoãn một chút, cứ thế đã”.

Mộ Tịch Dao chỉ cần ra khỏi cửa là có ba hòn thái sơn đè ép, nên cũng
ngượng khi muốn quay về với tiêu chuẩn thấp nhất, bèn miễn cưỡng thu
mười hai người để bọn họ thay phiên trực.

Buổi trưa Tông Chính Lâm lại xuất hiện ở Mộ phủ, vừa vào đến đã hỏi Trắc phi thế nào.

Bây giờ thì Vệ Chân đã rõ. Điện hạ là hận không thể mang theo người ở
bên mình. Chỉ cần Phản đảng chưa diệt trừ, điện hạ sẽ không yên tâm. Lúc này Trắc phi dưỡng thai ở Mộ phủ, điện hạ cứ rảnh là tới đây điểm danh.

“Điện hạ?” Mộ Tịch Dao kinh ngạc. Sao Tông Chính Lâm cứ một lát là lại đến đây?

Bế người thả trên đùi, hôn lên khuôn mặt đang đầy vẻ ngạc nhiên của nàng , Tông Chính Lâm xoa nhẹ bụng Mộ Tịch Dao.

“Tới xem nhi tử”.

Mộ Tịch Dao cười khẽ. Điện hạ, ngài có muốn bịa chuyện thì cũng phải xem thiếp có tin hay không chứ? Trước kia thiếp ngày ngày đợi ở Đan Như
uyển, sao không thấy ngài hồi phủ xem nhi tử bảo bối của ngài? Hơn nữa
ai nói cho ngài biết đây là nhi tử?

Mộ Tịch Dao cười một cách rạng rỡ, “Phản ứng của thai này không giống
với khi mang thai Thành Khánh, chắc là nữ nhi”. Lần trước quần áo sơ
sinh không dùng tới , rốt cục giờ cũng có tác dụng. Mộ Tịch Dao vô cùng
yêu thích những bộ quần áo nhỏ hồng hồng xinh xinh kia .


Nhìn nàng nằm trong ngực mình, cười một cách vô cùng rạng rỡ , Tông Chính Lâm nhếch miệng lên.

“Con gái giống nàng là tốt nhất”. Có một cô con gái nhỏ giống Mộ Tịch
Dao, Tông Chính Lâm cảm thấy tim mình mềm nhũn. Nhìn tiểu cô nương từ từ lớn lên, ít nhiều cũng được đền bù những cảm giác tiếc nuối khi chính
hắn không thể chứng kiến quá trình Mộ Tịch Dao trưởng thành. Không hiểu
cô gái nhỏ này đã trưởng thành như thế nào để có thể có bộ dáng như ngày hôm nay, quyến rũ hắn không cách nào rời được?

Thành Khánh bánh bao nhỏ còn chưa chọn đồ vật đoán tương lại, đã bị Lục
điện hạ có mới nới cũ. Cha hắn cực kỳ muốn có “tiểu Tịch Dao”. Đương
nhiên, ở trong cảm nhận của mẹ cậu, thì cho tới bây giờ Thành Khánh vẫn
kém hơn một chút, con gái thường khiến cho người ta vui vẻ hơn nhiều.

Vì thế, đường đường quân chủ một nước sau này , Đại Ngụy Long Cảnh hoàng đế bệ hạ, từ một tuổi đã bại trận, cả đời không được cha mẹ sủng ái
bằng Vinh Tuệ trưởng công chúa.

“Điện hạ, tay của ngài!” Mộ Tịch Dao đang tưởng tượng đến một bé gái
trắng trắng mềm mềm thì phát hiện mình đã bị Tông Chính Lâm ăn hết đậu
hủ.

“Ân. Kiều kiều thơm quá”. Tông Chính Lâm cúi bên gáy nàng nhẹ nhàng tán thưởng. “Bản điện mới chỉ vuốt nhẹ, mùi hương cơ thể của Kiều Kiều càng thơm nồng hơn”.

Mộ Tịch Dao xấu hổ. Đây là nói mình không chịu được sự cám dỗ của hắn,
dễ dàng động tình sao? Boss đại nhân càng ngày càng không biết xấu hổ.

“Điện hạ, khi nào thì vây quét nghịch tặc?”

“Giờ tý đêm nay. Hôm qua Ngọc cô moi được toàn bộ tin tức từ tên quản

sự, tiếp cận loạn đảng Thục trung ở Thành tây. Đúng lúc sẽ tung một mẻ
lưới bắt hết phản tặc ở Thịnh Kinh và ngoại ô.

“Đêm nay điện hạ phải đi?” liên tục thức đêm, thân mình có chịu được không?

Tông Chính Lâm nhìn vẻ mặt nàng, bèn cầm tay nàng phủ lên má mình. “ nếu Kiều Kiều đau lòng, thì nghỉ trưa cùng bản điện hạ đi. Sau khi nghỉ
ngơi dưỡng sức, ta sẽ thay nàng trút giận. Được không?”. Hắn hôn lòng
bàn tay nàng, khiến Mộ Tịch Dao cười không thôi.

Ngẫu nhiên bị người bắt cóc một lần như vậy thì có vẻ rất có lợi với
tiến độ công cuộc làm sủng phi. Nhưng mà việc này cũng quá mạo hiểm, Mộ
Tịch Dao cảm thấy một lần là đủ khiến cả đời khó quên.

“Thịnh tình của điện hạ, thiếp đương nhiên phải giúp một hồi.” Mộ yêu nữ ôm lấy cổ Tông Chính Lâm, đôi môi thơm như gần như xa, khiến hắn tâm
tình vốn bình thản của hắn bắt đầu không ổn.

Tông Chính Lâm thấy nàng ầm ĩ, bế người vào trong phòng, nhưng động tác
trên tay cũng không dừng lại. Phách ~ phách~ đánh cho cái mông yêu kiều
run lên, tay hắn còn nhân dịp bóp vài cái. Cảm giác kia quả thực mê hồn.

“Không muốn bị Mộ đại nhân chê cười thì đừng có trêu chọc”.

Yêu khí trên người Mộ Tịch Dao nhất thời thất bại, sâu kín liếc hắn vài cái.

Đêm hôm đó, Thành tây của Thịnh Kinh bị quan phủ trùng trùng điệp điệp
vây kín. Trong Ngõ Càn Tây đao kiếm ngập trời, tiếng kêu liên tục nửa
canh giờ mới dần dần biến mất. Ngũ điện hạ Tông Chính Minh, Lục điện hạ
Tông Chính Lâm, chia binh thành hai ngả tại kinh đô và vùng ngoại ô cùng lúc tiến hành tẩy trừ thế lực phản đảng Thục Trung tại Thịnh Kinh. Cùng đi còn có Cửu môn đề đốc Hoắc Thiếu Quang, Tả tiên phong doanh thống
lĩnh Chu Bính Tuyền.

Lần hành động này tiêu diệt tám mươi sáu tên lính phản đảng, bắt giữ bảy tên thủ lĩnh. Trong năm năm lại đây, đây là thu hoạch lớn nhất, thành
quả nổi bật nhất trong hành động vây quét phản đảng của Đại Ngụy.


Nguyên Thành đế đang trên đường hồi kinh, nhận được tin, vô cùngvui mừng quá đỗi. Ông ta vốn nghĩ rằng việc này phải đợi chính mình trở về bố
trí chặt chẽ, không ngờ hai đứa con trai lại có thể ra tay gọn gàng sạch sẽ, thật sự là không chịu thua kém. Tốt, rất tốt! nếu mỗi vị Hoàng tử
Đại Ngụy đều có bản lĩnh như vậy thì còn lo Đại Ngụy không hưng thịnh
được ư!

“Trắc phi có tốt không?” Tông Chính Minh trước khi đi không nhịn được hỏi một câu.

Tông Chính Lâm nhíu mi, mắt phượng trầm lắng, “Đương nhiên khỏe mạnh. Không cần Ngũ ca hao tâm tổn trí!”

Tông Chính Minh gật đầu, xấu hổ ho khan một tiếng, phi thân lên ngựa, phất tay rời đi.

Nhìn bóng lưng biến mắt, Tông Chính Lâm mới thu hồi ánh mắt. Quả nhiên
là quá mức quan tâm, khiến hắn thấy thật chướng mắt. Lần này nếu không
phải trùng hợp bị liên lụy cùng một chỗ với Mộ Tịch Dao, thì Tông Chính
Minh có như thế nào đi nữa thì Lục điện hạ cũng không có hứng thú.

Lần này tiêu diệt phản đảng thành công, không thể thiếu công lao của Mộ
Tịch Dao. Nữ nhân này đúng là có bản lĩnh gây chuyện, cũng may mọi việc
còn có thể thu thập được, hơn nữa còn thắng lợi. Nếu không thì cho dù
Tông Chính Lâm có nhiều thủ hạ đến đâu, cũng không cứu nàng ra được.

Bên này có người vui, đương nhiên sẽ có người buồn .

Trong phủ Ngũ hoàng tử có một người gọi là Ân Cơ, đã bị lộ. Tông Chính Minh đang tính kế loại bỏ.

Còn nội gián quan trọng trong phủ Lục hoàng tử cũng đang không thể bình
thản, lúc nào cũng dè dặt cẩn thận, sợ lộ chân tướng. Kẻ đó đã ẩn núp
trong phủ nhiều năm như vậy, đương nhiên là có bản lĩnh che giấu bản
thân. Tông Chính Lâm tạm thời còn chưa ra tay thu thập những nữ nhân
không an phận đó, chờ chuyện bên Nguyên Thành đế xong , khi tính đến
chuyện hậu viện thì đương nhiên lúc đó lại sẽ là một hồi phong ba.

Mộ Tịch Dao có được tập “Hoằng văn tập” mới nhất, cười đến rực rỡ, xinh đẹp vô cùng.