“Được rồi, ta sẽ không chết đói đâu, ngươi đừng lo.” Tư Tuyết nói với Thanh Nha rồi lấy hết toàn bộ đồ đạc trong tay nàng ấy rồi đẩy Thanh Nha ra ngoài.
“Được rồi được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!” Tư Tuyết vừa đẩy Thanh Nha ra ngoài vừa nói.
Sau khi Thanh Nha ra ngoài cửa, nàng ấy xoay người nhìn Tư Tuyết.
“Cô nương, dù ngài không mang theo đồ đạc thì cũng phải mang thức ăn chứ.” Thanh Nha nói với Tư Tuyết.
“Ta biết rồi.” Tư Tuyết gật đầu cười.
Nghe Tư Tuyết nói, bây giờ thanh âm mới ngập ngừng xoay người đi.
Đợi Thanh Nha đi rồi Tư Tuyết mới thấy nhẹ nhõm, nàng đứng trước cửa một hồi lâu rồi từ từ đóng cửa lại quay về phòng.
Sau khi đứng một mình thật lâu, Tư Tuyết mới lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Quyền Mạch Ngự ở trong đại điện, Tư Tuyết ngồi đối diện Quyền Mạch Ngự, nàng bắt chéo rung chân liên tục, trông cứ như lão đại.
“Khụ khụ, ừ thì Quyền Mạch Ngự, ta muốn nói với ngài rằng sau này nếu có duyên ắt sẽ găp lại. Ta là người trọng tình nghĩa, nếu sau này ngài cần ta giúp đỡ, ta mà vui thì không chừng ta sẽ về ngay.” Tư Tuyết tùy tiện nói với Quyền Mạch Ngự.
Cảm giác này tuyệt quá đi!
Nàng cảm thấy bây giờ nàng nên đeo xích vàng, đeo kính râm, ngậm một điếu xì gà.
Quyền Mạch Ngự im lặng nhìn Tư Tuyết.
Bây giờ không gọi hắn là chủ tử nữ, đúng là bạch nhãn lang.
“Được, ngươi đi đi.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lạnh nhạt nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sững sờ, nàng không kịp phản ứng, đáng lẽ theo cốt truyện bình thường thì hắn nên giữ nàng lại chứ?
“Ngài không có gì muốn nói à?” Tư Tuyết ngập ngừng một lúc hỏi.
Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, cười khẽ.
“Chẳng phải ngươi đã phủi sạch mối quan hệ trẫm rồi sao, có gì để nói nữa đâu?” Quyền Mạch Ngự bình tĩnh nói.
Tư Tuyết mím môi không nói gì, nàng đứng dậy xoay người đi ngay.
Đi được hai bước, Tư Tuyết ngừng lại xoay người nhìn Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự nhướn mày nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết cắn răng bước vài bước về phía Quyền Mạch Ngự, nàng duỗi tay ra ôm cổ hắn, đôi mắt đen láy nhìn Quyền Mạch Ngự chằm chằm.
“Ngươi muốn gì?” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng hỏi.
“Lúc trước ngài nhiều lần cưỡng hôn ta, nếu ta không hôn lại thì chẳng phải sẽ thiệt thòi hay sao? Ngài không được nhúc nhích để ta cưỡng hôn ngài.” Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói với Quyền Mạch Ngự.
Nói xong, Quyền Mạch Ngự chưa kịp lên tiếng, môi của Tư Tuyết đã đập mạnh lên đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết nàng bị cưỡng hôn, nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài chắc chắn nàng sẽ bị người ta cười, có hôn thì cũng phải là nàng cưỡng hôn người ta.
Tư Tuyết ôm cổ Quyền Mạch Ngự hôn thật mạnh.
Nụ hôn đến rất mãnh liệt nhưng không kéo dài được bao lâu, thoáng chốc Tư Tuyết đã buông đôi môi Quyền Mạch Ngự ra, bướng bỉnh nhìn hắn.
“Vậy là huề nhau.” Tư Tuyết rầu rĩ nói, nói xong thì xoay người đi.
Quyền mạch nắm lấy eo Tư Tuyết ôm nàng vào lòng.
“Sàm sỡ trẫm rồi định chạy à?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết chậm rãi nói, giọng hơi khàn.