“Cái này thì…” Tư Tuyết cười gãi đầu: “Có lẽ là… đại khái thì… có lẽ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn là ta đoán sai, hình như trên người con rắn kia không có độc.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, khuôn mặt Vân Hiên lập tức nhặn xị lại.
“Xì.” Vân Hiên khinh thường xì một tiếng.
Sau đó Tư Tuyết không để ý đến Vân Hiên nữa, nhặt thảo dược và hoa quả mình vừa ném dưới đất lên. Trong lúc chiến đấu không biết thảo dược trước đó Vân Hiên cầm giúp nàng đã rơi đi đâu rồi.
Tư Tuyết cũng không muốn tìm lại nữa, may mà nàng biết Vân Hiên không đáng tin nên đưa cho hắn ta những thứ không tốt lắm, những thứ tốt đều đang ở chỗ nàng.
Tiếp theo mấy người họ nghỉ ngơi ở ngay chỗ đó một lát rồi ngựa không ngừng vó đi xuống dưới núi.
Lần này Quyền Mạch Ngự cõng Tư Tuyết, hắn dùng khinh công đi về phía dưới núi, không lâu sau đã đến chân núi.
Từ xa Tư Tuyết đã thấy dưới chân núi có một khách điếm.
Vừa xuống núi không lâu đã có một đội nhân mã tiến đến, ước chừng hơn mười người, chắc hẳn là người của Quyền Mạch Ngự.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Đám người kia quỳ xuống hành lễ với Quyền Mạch Ngự.
“Miễn lễ.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Bấy giờ họ mới đứng dậy, có người chú ý đến Tư Tuyết nhưng không ai nói gì cả.
“Hoàng thượng, khách điếm ở ngay trước mắt, ngài mau tới nghỉ ngơi ạ.” Thị vệ đứng đầu nói với Quyền Mạch Ngự.
Nói rồi thị vệ kia tiến lên đưa một cái mặt nạ cho Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự khẽ gật đầu, đưa tay đeo mặt nạ lên, mặt nạ bằng vàng ròng lập tức làm tăng thêm cảm giác thần bí cho Quyền Mạch Ngự.
Dù sao cũng đã đến lãnh thổ của Cô Vực, nếu không đeo mặt nạ thì rất có thể bại lộ thân phận.
Sau đó mấy thị vệ kia đi đằng trước dẫn đường, đưa Quyền Mạch Ngự đến khách điếm kia.
Đến khách điếm rồi, Tư Tuyết vội đến gian phòng của mình, buông tất cả đồ vật trong tay xuống, gọi người đưa một bộ nữ trang đến rồi tranh thủ thời gian tắm rửa. Máu me khắp người thực sự khó chịu.
Sau khi tắm rửa xong, cả người Tư Tuyết đều thấy dễ chịu, thay quần áo cổ đại, vì không biết búi tóc kiểu cổ đại nên nàng vẫn xoã tóc.
Mặc đồ cổ trang vào khiến cả người Tư Tuyết có một khí chất khác hẳn.
Thế rồi Tư Tuyết xử lý những thảo dược mà mình hái trên núi, biến chúng thành những thứ có thể trực tiếp sự dụng, bỏ đi những thứ vô dụng, giấu những thứ hữu dụng ở trong thắt lưng của mình.
Sau khi làm xong những việc này thì có người đến gõ cửa.
“Tư Tuyết cô nương, ngài có ở trong không?” Người ngoài cửa là Hàn Hâm.
Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó đứng dậy mở cửa.
“Sao vậy?” Tư Tuyết trầm giọng hỏi.
Nhìn thấy Tư Tuyết đi thẳng ra ngoài, trong lúc nhất thời Hàn Hâm sững người, quên mất những gì vừa định nói, suy nghĩ một hồi lâu y mới nhớ ra.
“À, là thế này, Hoàng thượng gọi ngài xuống ăn cơm, sau đó thì sẽ trở lại Cô Vực.” Hàn Hâm gãi đầu nói với Tư Tuyết.
“Được.” Tư Tuyết gật đầu đồng ý, đi theo Hàn Hâm xuống lầu.
Lúc đi xuống dưới, Tư Tuyết phát hiện dường như mười thị vệ đi theo Quyền Mạch Ngự dường như đang đề phòng nàng, dù có tình hay vô ý thì đều không cho phép nàng đến gần Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết không quá để ý đến những chuyện này, tập trung ăn cơm, không để ý đến họ.
Sau khi ăn một bữa no nê thì bắt đầu lên đường.
Lần này họ đã lập tức chuẩn bị xe ngựa cho Quyền Mạch Ngự, những người khác thì cưỡi ngựa, chỉ còn lại một mình Tư Tuyết là họ không biết nên xử lý thế nào.