“Trẫm đã cứu ngươi, từ nay về sau, mạng của ngươi chính là của trẫm.” Quyền Mạch Ngự từ trên cao nhìn Tư Tuyết, mỗi một câu nói đều có uy lực.
Tư Tuyết hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự. Một lát sau, nàng khẽ cười một tiếng.
Nàng mà muốn đi thì đâu ai có thể ngăn cản được?
Lúc này, Tư Tuyết cảm giác được có người đang tới gần, lập tức cảnh giác.
Một lát sau, có một bóng người tiến vào, cung kính ôm quyền ở trước mặt Quyền Mạch Ngự: “Hoàng thượng.”
Quyền Mạch Ngự nhìn hắn ta, khẽ gật đầu, không nói một lời nào.
“Hoàng thượng, là thuộc hạ sơ sẩy, đã để người của Nam U đột nhập vào đây.” Vân Hiên trầm giọng nói.
Tư Tuyết cẩn thận quan sát nam nhân này. Đây là một người rất điển trai nhưng kiểu đẹp trai của hắn ta rất khác với Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự thuộc loại cực kỳ lạnh lùng, mà nam nhân trước mặt này lại như ánh mặt trời rạng rỡ.
Tóm lại, nam nhân này mà ở hiện đại thì chính là một miếng thịt tươi.
“Không sao.” Quyền Mạch Ngự nhẹ giọng nói.
Lúc này Vân Hiên mới chú ý tới Tư Tuyết, lập tức sửng sốt một chút.
“Ngươi là ai?” Vân Hiên gần như khiếp sợ.
Sao lại có một nữ nhân ở bên cạnh hoàng đế chứ? Phải biết rằng xưa nay hoàng đế không cho bất kì một nữ nhân nào lại gần bên người cả.
“Này, anh chàng đẹp trai...” Tư Tuyết nhướng mày nhìn nam nhân nọ, hỏi: “Ta tên là Tư Tuyết, ngươi tên gì?”
Vân Hiên sững sờ, nhìn Quyền Mạch Ngự, sau khi thấy Quyền Mạch Ngự gật đầu thì mới nhìn về phía Tư Tuyết, đáp: “Ta tên là Vân Hiên, là một trong tứ đại hộ vệ của hoàng thượng.”
Tư Tuyết cười cười, vừa chuẩn bị nói chuyện thì bị Quyền Mạch Ngự chen ngang.
“Mang nữ nhân này về điện Cô Tinh, với thân phận là thị nữ của trẫm.” Quyền Mạch Ngự nói với Vân Hiên.
Vào lúc này, nụ cười của Tư Tuyết hoàn toàn bị đông cứng lại.
Thị nữ, cái người này đang đùa với nàng sao???
“Cái gì mà thị nữ! Quyền Mạch Ngự! Bản cô nương…” Tư Tuyết không chút suy nghĩ mà trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, không để ý hình tượng mà hét lên.
Một tiếng “Bộp” vang lên, Vân Hiên đánh vào đầu Tư Tuyết.
“Làm càn! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của hoàng thượng!” Vân Hiên trừng mắt nhìn Tư Tuyết, tức giận quát lên.
Tư Tuyết lại trừng Vân Hiên một cái, sờ đầu của mình rồi mới lại nhìn Quyền Mạch Ngự, phát hiện vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự vẫn thản nhiên như cũ.
“Vậy ngươi nói xem, ta nên gọi hắn là gì?” Tư Tuyết hừ một tiếng, khó chịu hỏi Vân Hiên.
Vân Hiên sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, chủ tử, gia... Ngươi chọn một cách gọi đi.”
Nghe Vân Hiên nói vậy, Tư Tuyết cười cười, nắm lấy cánh tay của Quyền Mạch Ngự, cả người cọ vào thân thể của hắn.
“Chủ tử! Ta chính là thị nữ của ngài, nếu có người bắt nạt ta, ngài sẽ làm gì?” Tư Tuyết ôm cánh tay của Quyền Mạch Ngự, cười híp mắt hỏi.
Vân Hiên lập tức ngây ngẩn, không hiểu sao lại có cảm giác bất an.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, không nói gì.
“Chủ tử!” Tư Tuyết bất mãn lắc cánh tay của Quyền Mạch Ngự: “Hắn bắt nạt thị nữ của ngài thì chính là đang không nể mặt ngài đó!”
Đã nói đến nước này rồi, nàng không tin Quyền Mạch Ngự còn có thể tiếp tục thờ ơ.
Thấy Tư Tuyết dám nắm lấy cánh tay của Quyền Mạch Ngự, Vân Hiên há miệng ra thật to, thật sự đã bị dọa chết khiếp.
Nếu là bình thường thì Tư Tuyết đã bị ném ra ngoài từ lâu rồi, sao còn có thể bình an vô sự mà... kêu oan chứ??