Thấy mình sắp bị kéo xuống, Tư Tuyết không cam lòng, thân trên vừa dùng sức, cả cái đầu của nàng trực tiếp đến cạnh cổ của Vân Hiên, dùng sức cắn xuống một phát.
“A!” Vân Hiên lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm.
Thanh Nha bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, nàng ấy càng dùng sức kéo Tư Tuyết.
Vân Hiên đang la làng, Thanh Nha cũng đang hét lên, chỉ có một mình Tư Tuyết là tập trung cắn, trong miệng nàng đã tràn ngập máu tươi nhưng Tư Tuyết vẫn dùng sức cắn.
“A a a! Đừng kéo nữa đừng kéo nữa!” Vân Hiên hét to với Thanh Nha.
Thanh Nha lập tức bị dọa sợ, không biết rốt cuộc có nên kéo nữa hay không.
“A! Tư Tuyết ngươi mau nhả ra! Thịt của ta cũng sắp bị ngươi cắn ra rồi!” Vân Hiên đưa tay đẩy đầu của Tư Tuyết ra.
Đã cắn đến như vậy mà sao nàng vẫn chưa nguôi giận chứ?
Bờ môi Tư Tuyết khẽ động, không nghiến răng mạnh nữa, một lát sau nàng mới buông Vân Hiên ra, Vân Hiên lập tức thở phào. Sau đó, Vân Hiên từ từ kéo Tư Tuyết khỏi người mình, một tay giữ Tư Tuyết, một tay sờ cổ mình, hắn ta lập tức đau đến hít khí lạnh. Đưa tay đến trước mặt mình, Vân Hiên chỉ thấy toàn là máu tươi.
Tư Tuyết đang lườm hắn, trên môi nàng dính máu, nhưng lại có một cảm giác đẹp kỳ lạ, trong nhất thời Vân Hiên ngây người, một lát sau hắn ta mới đặt Tư Tuyết lên giường.
“Lúc này ngươi đã bớt giận chưa?” Vân Hiên buồn bã hỏi.
Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn Vân Hiên, không nói gì cả.
Sau đó đôi mắt đen của Vân Hiên nhìn chằm chằm chỗ máu trên môi Tư Tuyết, hắn ta nhướng mày, dùng tay áo của mình lau sạch vết máu trên môi Tư Tuyết.
“Vân Hiên đại nhân, cái đó, nam nữ thụ thụ bất thân…” Thanh Nha yếu ớt nhắc nhở Vân Hiên.
Vân Hiên bừng tỉnh trong chớp mắt, hắn ta thoáng nhìn động tác của mình, vội rút tay về, khẽ ho hai tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
“Khụ khụ, cái đó, mau bôi thuốc cho nàng ấy đi.” Vân Hiên hơi mất tự nhiên.
“Vâng ạ.” Thanh Nha vâng lời, tiến lên muốn bôi thuốc cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết giật lấy thuốc trong tay Thanh Nha, Thanh Nha lập tức sững người, không rõ lắm mà nhìn Tư Tuyết.
“Ngươi xử lý vết thương của hắn trước đi.” Tư Tuyết uể oải nói.
Bây giờ nàng cũng đã bớt giận rồi, nghĩ đến độ mạnh khi vừa cắn Vân Hiên thì nàng cũng thấy áy náy.
Tuy nhiên đây là do hắn ta đáng đời, ai bảo hắn ta cười nàng chứ!
Thanh Nha ngây người, sau đó nhìn thoáng qua vết thương trên cổ Vân Hiên, vội gật đầu: “Vân Hiên đại nhân, ta xử lý vết thương cho ngài trước.”
“Không cần đâu.” Vân Hiên tức giận nói một câu.
Vừa nghe Vân Hiên nói vậy thì trong lòng Tư Tuyết lập tức buồn phiền, nàng xuống giường đi tới chậu nước mà Thanh Nha đã bưng đến, vắt khô khăn lau sau đó kéo Vân Hiên: “Đồ ngốc, qua đây.”
Vân Hiên không đứng vững, cứ như vậy bị Tư Tuyết kéo đến.
Tư Tuyết không để ý chút nào, bắt đầu xử lý vết thương cho Vân Hiên, sau khi xử lý xong Tư Tuyết còn bôi thuốc, băng bó cho Vân Hiên khiến hắn ta rất buồn bực.
“Chỉ vết thương nhỏ như vậy, sao phải băng chứ…” Vân Hiên nhếch miệng không vui nhưng vẫn để Tư Tuyết băng bó cho mình.
“Vậy vết thương của ta cũng là vết thương nhỏ, ta cũng chẳng cần bôi thuốc nữa.” Tư Tuyết nói không nghĩ ngợi.
Nói xong Tư Tuyết để đồ trong tay xuống, phủi phủi tay. Nàng vẫn rất hài lòng với kỹ thuật băng bó vết thương của mình, lúc còn ở hiện đại bị thương không phải do nàng tự xử lý, mà có Lăng Chiến băng bó giúp nàng.