Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 32



Editor: Siro

Beta: Anh Đào

Buổi tối, huấn luyện viên lại tổ chức hoạt động văn nghệ. Anh ta nói: “Kết thúc đợt huấn luyện quân sự, các em có thể về làm sinh viên đại học rồi.”

Liễu Mộc Hi ngồi xếp bằng. Cô ấy nắm lấy lòng bàn chân, dù những tháng ngày mài vết phồng rộp vô cùng gian khổ nhưng khi hát lên khúc quân ca, cô ấy lại cảm thấy không đành lòng.

Đổng Duy Vận mượn đàn ghi-ta tới, đàn và hát một bài tình ca buồn. Điều này đã cứu được thể diện cho khoa tranh sơn dầu, ít ra lớp này có người tài năng về nghệ thuật.

Nghê Yến Quy vỗ tay xong, xách túi lớn, đi ra ngoài tìm người.

Trần Nhung vẽ bản đồ vô cùng chính xác, cô chỉ cần đếm ô vuông cũng biết anh đang ở đâu.

Xa xa, thấy anh đang nói chuyện với huấn luyện viên, cô không đến làm phiền, mà đứng sau khoảng sân của khoa kiến trúc.

Thái Dương chống tay ra sau, ngửa mặt lên ngước nhìn trời xanh mây trắng: “Cuối cùng cũng vượt qua được rồi.” Anh ta thả lỏng cổ, đầu ngửa hết ra sau, bất chợt bắt gặp một gương mặt. Anh ta sửng sốt. Vài giây sau, anh ta ngẩng cổ về.

Anh ta quay lại.

Không sai, người kia là Nghê Yến Quy.

Những tấm hình trong điện thoại của Thái Dương bị Trần Nhung xóa sạch sẽ, nhưng anh ta có ấn tượng rất sâu sắc với Nghê Yến Quy. Đúng như một bạn nào đó trên mạng đã nói, Nghê Yến Quy cực kỳ diễm lệ, nhưng đường nét lại trông khá non nớt. Sự cân bằng giữa gợi cảm và đơn thuần này đã tạo cho cô nét quyến rũ riêng biệt. Cô xách một túi nilon màu trắng, chắp hai tay ra sau, có lẽ cô đang đợi ai đó.

Ma xui quỷ khiến, Thái Dương đột nhiên gọi: “Nghê Yến Quy.”

Cô nhìn qua. Nam sinh gọi cô đang ngồi gần đó, ở hàng thứ hai từ dưới lên. Cô không biết anh ta.

Thái Dương hỏi: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

“Đợi bạn.”

“Bạn nào thế?”

Cô tươi cười trông hệt như những đóa hoa rực rỡ xuất hiện trên mặt hồ trong veo: “Chờ bạn trai của mình.”

“Cậu có bạn trai ư?” Thái Dương hỏi xong, mới nhận ra câu hỏi này khá buồn cười. Một bạn nữ xinh đẹp thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi, có bạn trai là chuyện quá bình thường.

“Có chứ.” Cô ngẩng đầu, hết sức tự hào.

Thái Dương tiếp tục xem buổi biểu diễn.

Bỗng nhiên, anh ta nghe một tiếng gọi ở sau lưng: “Trần Nhung.”

Thái Dương kinh ngạc quay lại.

Cô chạy về phía Trần Nhung.

Bạn trai? Trần Nhung? Thái Dương sững sờ cả buổi trời.

*

Nghê Yến Quy và Trần Nhung đứng bên cạnh bãi tập.

Xung quanh ầm ĩ, hai người không thể thỏ thẻ với nhau được.

Nghê Yến Quy buộc phải đề cao âm lượng: “Cậu xem tin tức trên câu lạc bộ chưa? Chủ nhiệm Ôn nói, học viên mới có thể cân nhắc đến việc mua bao tay rồi đấy. Mình vừa ý hai đôi couple, mình đã mua hết rồi nhá. Cậu đeo màu vàng, mình đeo màu hồng nha, được không?”

“Được.” Trần Nhung gật đầu.

Sau đó hai người đứng yên, không lên tiếng, mà chỉ mỉm cười với nhau.

Một lát sau, huấn luyện viên để mắt đến hai người.

Nghê Yến Quy kẹp túi: “Căn tin ở đây hơi chay tịnh á, mình có mang theo đồ ăn tới nè. Nghe bảo ngày mai phải kết thúc duyệt binh mới có thể ăn trưa được, cậu lấp bụng bằng cái này đi.”

Trần Nhung mở túi ra, bên trong là đủ loại đồ ăn vặt: “Còn cậu thì sao? Cậu ăn thịt ít, phải chú ý dinh dưỡng đó.” Hôm qua anh ôm eo cô, vừa mịn vừa mềm như không xương vậy, mạnh tay một chút là có thể bóp gãy ngay.

“Mình biết huấn luyện quân sự rất vất vả, nên trước khi đến đây mình có nhồi một đống thịt rồi. Yên tâm, mình sẽ không để bị đói đâu. Ở đây có thịt bò khô, bánh nén, nhớ nạp nhiều năng lượng nhé.” Cô thao thao bất tuyệt: “Với lại, cậu phải uống nhiều nước, không được để bị cảm.”

“Biết rồi.” Anh khép túi lại.

Xung quanh dần dần có những ánh mắt quan sát họ.

Cô kề sát tai Trần Nhung: “Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chúng ta về yêu đương nhé.”

Hơi thở của cô len lỏi vào tai anh, vừa nóng vừa nhột. Trần Nhung không nghe thấy tiếng ồn ào của những bạn học khác, không nhìn thấy thấy màn vũ điệu uyển chuyển của các bạn học nữ trên sân khấu nữa, trước mặt anh chỉ có cô với đôi mắt hớp hồn người khác, môi tươi cười duyên dáng, dù đang ở một nơi tấp nập người qua kẻ lại thế này nhưng cô không hề kiêng kỵ. Anh đáp lại một cách tự nhiên: “Được.”

*

Buổi huấn luyện quân sự kết thúc mỹ mãn. Một chiếc xe buýt trờ tới, các bạn học lên xe theo lớp học của mình.

Thái Dương ngồi ở hàng ghế sau Trần Nhung. Ngón trỏ của anh ta như thể không khống chế được, tự động chọc vào cánh tay Trần Nhung.

Trần Nhung quay lại.

Thái Dương tỏ vẻ rất quái dị: “Cậu và Nghê Yến Quy quen nhau hả?”

“Ừ.” Ngắn gọn và mạnh mẽ.

Triệu Khâm Thư khẽ gạt tóc. Trần Nhung không thích bàn luận về chuyện cá nhân, nhưng anh luôn sảng khoái trả lời về mối quan hệ giữa mình và Nghê Yến Quy.

Thái Dương: “Từ khi nào thế?”

Trần Nhung mỉm cười: “Mình và cô ấy tìm hiểu đã lâu rồi, lần này thuận theo tự nhiên ở bên nhau thôi.”

Thái Dương giơ ngón cái lên: “Giấu tài quá nha.”

Về lại trường học, mọi người mệt mỏi cực kỳ.

Thái Dương vọt vào tắm nước nóng cho thật thoải mái, yên vị trên giường nệm êm ái, rồi không muốn cựa quậy nữa. Anh ta cảm khái: “Thời bình thật tuyệt vời.”

Anh ta nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ, chợt nghe Triệu Khâm Thư hỏi: “Nhung Nhung, cậu đang làm gì thế?”

“Đây là bài hát mình ghi âm được tại buổi biểu diễn, quá nhiều tạp âm nên mình đang xử lý.”

“Cậu ghi âm bài của ai vậy?” Triệu Khâm Thư: “Nhắc mới nhớ, ở lớp kế bên có một bạn học nữ hát hay ngang ca sĩ luôn đó.”

Trần Nhung trực tiếp nhấn nút play.

Thái Dương nghe được bài hát.

Bài hát này được hát đi hát lại vô số lần trong lúc huấn luyện quân sự. “Đoàn kết là sức mạnh”, nhưng âm điệu nó lạ lắm.

Triệu Khâm Thử hỏi: “Ai hát vậy?”

Trần Nhung đáp: “Nghê Yến Quy.”

Nghe được tên này, Thái Dương mở mắt.

Trần Nhung nói thêm: “Cô ấy có âm điệu của riêng mình, hát không giống với bọn mình. Rất êm tai, âm thanh của thiên đường đó.”

Thái Dương rùng mình.

Chỉ có Trần Nhung mới chịu đựng nổi giọng ca này thôi. Đáng đời cậu ta có bạn gái.

*

Trong ký túc xá từ từ vang lên tiếng ngáy nhỏ của Thái Dương. Hai bạn cùng phòng khác cũng leo lên giường ngủ rồi.

Trần Nhung biên tập xong giọng hát của Nghê Yến Quy, lúc này mới đi tắm.

Nghê Yến Quy gửi cho anh hai lời mời chat video, sau đó là tin WeChat:

“Cậu đâu rồi?”

“Ngủ rồi hả?”

Trần Nhung ra ban công, đóng cửa lại.

Trần Nhung: “Ban nãy mình đang tắm.”

Nghê Yến Quy: “Mình tắm xong rồi.”

Kế đến, cô gửi lời mời video.

Nghê Yến Quy dựa vào giường, tóc xõa tung, không trang điểm, để lộ gương mặt nhỏ bé. Thấy anh, cô không che giấu được nụ cười: “Mình phát hiện.” Ngón tay cô chọc lên màn ảnh, tựa như đang chạm vào mặt anh. “Dáng cậu đúng là không tồi nha.”

Trần Nhung thấp giọng đáp: “Cậu hài lòng là tốt rồi.”

“Vậy còn mình? Cậu có chỗ nào không hài lòng không?”

Anh lắc đầu: “Không có.”

Cô vui sướng khi nghe điều đó, nhưng bất chợt cô nhớ đến những vết sẹo trên lưng mình. Dù cô đã che đi những chỗ lồi lõm trên da bằng hình xăm nhưng xúc cảm sẽ không lừa được người khác. Không biết đến lúc đó anh có khó chịu khi bạn gái mình không có một tấm lưng trắng nõn và mềm mại không nữa. “Thứ cậu nhìn thấy chỉ có mặt, mặt mình thì rất đẹp rồi. Tuy nhiên, bạn cùng phòng nói rằng đàn ông không chỉ quan tâm đến mặt của phụ nữ, mà còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa.”

“Nghê Yến Quy, cậu cực kỳ hoàn hảo.”

Cô bật cười.

Tiếng cười khá lớn. Liễu Mộc Hi ló đầu ra từ giường đối diện: “Nghê Yến Quy, đừng phát ra mùi tình yêu chua chát này nữa. Để yên cho mình ngủ đi.”

Mọi người đã trải qua nhiều ngày huấn luyện quân sự, quả thật cần nghỉ ngơi. Nghê Yến Quy khẽ nói: “Sáng mai mình có lớp, buổi chiều trống tiết, còn cậu?”

“Sáng và chiều mình đều có tiết, buổi trưa ăn cơm với nhau nhé?”

“Được đó.”

“Đúng rồi, huấn luyện quân sự mệt mỏi quá rồi, chúng ta cứ tạm ngừng chạy bộ buổi sáng nhé. Mai đừng dậy sớm.”

“Ừ.”

*

Nghê Yến Quy ngủ một giấc thật ngon lành.

Tiết buổi sáng, cô vùi đầu ghi ghi chép chép. Sau đó, cô xé tờ giấy đó ra, gấp lại và bỏ vào túi.

Xuống lầu, cô chạm mặt Mao Thành Hồng.

Vì đợt huấn luyện quân sự nên câu lạc bộ tán đả tạm ngừng việc dạy học viên mới, để các bạn học dưỡng sức, tuần sau sẽ tiếp tục.

Nghê Yến Quy bước lên chào hỏi: “Chào huấn luyện viên Mao.”

Mao Thành Hồng quay đầu lại: “Bạn Tiểu Nghê, huấn luyện quân sự thế nào?”

Cô khiêm tốn đáp: “Cũng tạm, đủ đậu ạ.”

Mao Thành Hồng xoay người, bất chợt nhớ tới điều gì. Anh ta vừa in ra một số mẫu đơn đăng ký cho giải đấu tán đả. Vốn định tuần sau sẽ hỏi ý cô, nhưng bây giờ đã gặp được nên anh ta tiện thể hỏi luôn: “Đúng rồi, có một giải đấu tán đả vào mùa xuân năm sau. Em có hứng thú thi thử không.”

Anh ta đưa tờ đăng ký cho cô xem.

Nhóm nam được ghi chú ở mặt sau của mẫu đơn dự thi.

Anh ta giải thích: “Cái tôi cầm là mẫu dành cho nam. Thật ra, bên nhóm nữ cũng đấu giải này. Nếu em giành được giải thưởng, câu lạc bộ sẽ được thơm lây đó.”

“Huấn luyện viên Mao, thầy nói cứ như thể em nhất định sẽ giật được giải không bằng.”

“Em vào câu lạc bộ đã lâu nên tôi biết rõ về em. Em rất có tiềm năng, những học viên nam khác không đánh giỏi bằng em.” Thứ nhất, cô gan dạ, không sợ nguy hiểm. Thứ hai, Ôn Văn cho biết, động tác cô luyện rất nhịp nhàng và chuẩn xác. Ôn Văn đoán rằng cô có nền tảng liên quan.

“Em không hứng thú mấy với thi đấu này nọ, con gái sao cứ phải đánh đánh giết giết thế ạ. Không được, không được đâu.” Nghê Yến Quy xua tay: “Huấn luyện viên Mao, em đi trước đây ạ.”

Họ ăn trưa trong một nhà hàng kiểu phương Tây pha lẫn với thịt nướng và lẩu. Ở vị trí gần cửa sổ, khung cảnh trên đường phố là những bảng hiệu quán ăn với các sắc thái riêng biệt, không trang nhã cho lắm. So với phong cảnh bên ngoài, nam sinh đối diện hút mắt hơn cả.

Nhưng cô có một chuyện quan trọng hơn: “Em hỏi anh này.”

Cô mở lời quá đột ngột, Trần Nhung sửng sốt rồi ngồi nghiêm chỉnh: “Mời quý cô nói.”

“Trước kia anh từng có kinh nghiệm yêu đương chưa?”

“Chưa từng.” Anh thành thật đáp: “Em là người đầu tiên.”

“Em đoán là anh chưa từng mà, trông anh mọt sách thế kia.” Cô với tay ra, khẽ véo mặt anh: “Anh ngoan thật nha.” Cô rất thích.

Anh khẽ mỉm cười.

“Nhưng mà anh biết không, em từng trải hơn anh đó.” Cô khá đắc ý.

Trần Nhung nhanh chóng ngước mắt.

Mỗi khi mắt anh không cười, trông vô cùng bạc tình. Cô chống má: “Em nói thật đó.”

“Sao em gặp được?”

“Em đọc ngôn tình thôi.”

Anh sửng sốt: “Vậy thôi hả?”

“Vậy thôi đã hơn hẳn anh rồi.”

Anh khúm núm: “Ừ, ừ nhỉ.”

Nghê Yến Quy lấy một tờ giấy, mở ra và vuốt thẳng: “Cái này, cho anh nè. Anh là lính mới mà.”

Trên giấy viết vài chữ to đùng: Kế hoạch hướng dẫn bạn trai.

Hồi lâu sau, Trần Nhung không nhúc nhích: “...”

“Anh nói gì đi chứ.”

“Ừm.” Anh lập tức đồng ý: “Anh rất cần một người chơi có kinh nghiệm như em.”

Nghê Yến Quy chưa kịp nói rõ kế hoạch thì nhân viên phục vụ tới.

“Hai phần bít tết đây ạ.” Nhân viên phục vụ thoáng nhìn qua tờ giấy kia.

Nghê Yến Quy phủ tay lên che dòng chữ bên trên.

Nhân viên phục vụ không thấy rõ, đặt đĩa xuống rồi lập tức rời đi.

Trần Nhung cầm dao nĩa lên: “Chúng ta ăn trước đi. Ăn xong rồi mình lại thảo luận cặn kẽ về kế hoạch của chúng ta.”

Kỹ thuật cắt bít tết của anh rất điêu luyện, anh cắt thịt bò ra thành những phần đều nhau và xếp lên đĩa cô. Cô chỉ việc ăn hết là được.

Ăn uống rất vui vẻ. Nhân viên phục vụ tới lấy đĩa đi.

Trần Nhung thu lại nụ cười: “Nghê Yến Quy.”

“Hả?” Cô liếc qua.

Anh tỏ ra trang trọng và nghiêm túc: “Bắt đầu kế hoạch của chúng ta đi.”

Nghê Yến Quy nhẹ nhàng lau miệng, dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, khoanh tay: “Anh vừa gọi em là gì?”

“Nghê Yến Quy.” Giọng anh du dương và êm ái, gọi tên của cô nghe vô cùng bùi tai.

Nhưng cô lại nhíu mày: “Đây là vấn đề đầu tiên giữa chúng ta.”

“Hả?”

“Nghê Yến Quy, Nghê Yến Quy, quá xa lạ.” Cô mím môi, không cười.

“Xin lỗi, anh sai rồi...”

“Em là ai?”

Anh im lặng, chỉ sợ lại nói sai.

Nghê Yến Quy đẩy tờ giấy kia tới trước mặt Trần Nhung, ngón tay thon dài chỉ vào dòng chữ bên dưới tiêu đề. Cô nói: “Tiếp theo, em phải tiến hành chỉ đạo toàn diện cho anh.”

“Ừm.” Trần Nhung như một em bé ngoan ngoãn, nghiêm túc gật đầu.

Mục đầu tiên trong kế hoạch chính là đề xuất cách gọi nhau. Cô đã lọc ra một danh sách các lựa chọn.

A: Nghê Nghê.

B: Yến Yến.

C: Quy Quy.

D: Em yêu.

E: Bấy bi.

Còn cả F nữa, nhưng đã nó bị bôi đen. Bôi rất có tâm, đầu tiên có lẽ cô đã vẽ một khung chữ nhật lên, sau đó cô dùng bút đen tô kín khoảng trống trong khung đó.

Trần Nhung nhìn khung chữ nhật màu đen đó chốc lát, tay run run chỉ vào, hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Em bôi vì em viết sai thôi.” Cô lấy một cây bút trong túi xách ra: “Đây, đánh dấu vào ô mà anh cảm thấy nghe xuôi tai đi. Đừng suốt ngày gọi cả họ lẫn tên em nữa, chẳng khác gì gọi con mèo con chó ngoài đường hết.”

“Em nói đúng.” Anh nhận lấy, lướt qua từng đáp án, rồi cuối cùng dừng lại ở ô bị gạch bỏ. Anh để bút xuống, cầm giấy lên. Đầu tiên anh dí sát vào nhìn thử, sau đó giơ giấy lên cao.

Ánh đèn vàng nhạt xuyên qua tờ giấy mỏng tang.

Anh đột nhiên hỏi: “Đáp án bị xóa đi này có phải là... bà xã không?”

Nghê Yến Quy đột nhiên giằng lấy giấy. Cô cũng soi qua ánh đen. Cô bôi rất đậm, đen như mực, sao anh thấy được chứ?

Ngón tay Trần Nhung khẽ siết gọng kính, anh hơi ngượng ngùng: “Ừm, vậy bà xã nha.” 

- -----oOo------