Cô đỡ anh thật chắc, lúc đi xuống bậc thang, nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Trước khi đến cửa trước của tòa nhà nghiên cứu, phải đi lên ba bậc thang, cô lại nói: “Chậm thôi, đừng vội.”
Trần Nhung nhìn cô một cái, “Lo anh hỏng à?”
“Anh không lo sao?”
“Sức lực của em rất lớn.” Anh than thở.
Nghe thấy vậy, mặt Nghê Yến Quy lập tức tái mét. Nếu cô là một đứa con gái bình thường, đụng thì đụng nhưng chắc hẳn anh sẽ không gặp vấn đề gì quá to tát. Nhưng từ nhỏ cô đã tập võ, bạo lực hơn những cô gái bình thường. Tai nạn xảy ra quá đột ngột, cô không nhớ ra cô đã dùng bao nhiêu lực để đạp vào chỗ đó của anh.
Đừng nói là mười phần, dù cô chỉ dùng có năm phần thì xác suất Trần Nhung xảy ra chuyện cũng không nhỏ.
Cơn gió thổi vào từ một đầu khác của hành lang, vang lên những tiếng vi vút dữ dội.
Nghê Yến Quy cố tình cản gió cho anh. Xung quanh chẳng có một ai, nhưng cô lại hạ giọng nói: “Anh muốn đi thử chức năng ở phương diện nào?”
Anh hờ hững đáp: “Em nói xem?”
Cô nghẹn họng, “Đi đâu thử?”
Tòa nhà nghiên cứu không phải nơi dậy học. Tầng hai là nơi mà giáo viên và sinh viên dùng để khai thác công trình nghiên cứu. Tầng một có một gian thông tầng, hai gian phòng triển lãm còn lại dùng để làm nơi báo cáo kết quả. Trong lúc không ai làm việc, các phòng ở nơi này đều được khóa cửa.
Trần Nhung nói: “Đến phòng vệ sinh.”
Nghê Yến Quy đỡ anh đến trước cửa, “Tôi không vào nữa đâu. Tôi đứng ngoài này canh chừng cho anh.” Cô còn dặn thêm: “Nếu không có vấn đề gì thì đừng có lề mề lằng nhằng.”
“Ừ.” Anh đóng cửa lại.
Mạch suy nghĩ ngừng trệ của Nghê Yến Quy lúc này mới sống trở lại. Cô đã quên sửa lời của anh, chỗ đó của anh không phải do “bạn gái” đá vào, vì hai người đã chuyển sang mối quan hệ “Bạn trai/bạn gái cũ” rồi.
Trải qua một trận đánh lộn, Nghê Yến Quy hơi thả lỏng thắt lưng. Cổ trang rườm rà phức tạp, cô cầm vạt áo chỉnh tới chỉnh lui rồi lại chỉnh lại dây đai thắt lưng, gỡ chiếc mũ ni cô xuống. Mái tóc rối xù, cô vén tóc lên, buộc mấy vòng dây thành đuôi ngựa rồi đội mũ lên đầu.
Cô thầm nghĩ, sao lại kiểm tra lâu như vậy, là do không đứng lên được sao?
Cô đi qua đi lại. Vạt váy quá dài, suýt chút nữa cô đã bị vấp ngã. Cô xách tà váy, cuộn lại mấy vòng rồi dắt lên dây đai thắt lưng. Chiếc váy cổ trang biến thành chiếc váy dài chín phân.
Đi qua đi lại mấy vòng, cô bất chợt nhớ ra những quảng cáo nổi bần bật ở trên trang web kia, lẽ ra ban nãy nên giới thiệu cho Trần Nhung.
Bên đầu khác của hành lang đột nhiên truyền đến giọng của đàn ông, “ ́y, đúng, tôi về lấy tài liệu. Được, để tôi bảo bạn sinh viên đó ngày mai qua đó.”
Sinh viên đến phòng vệ sinh không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng nếu bị giáo viên bắt gặp học sinh đang làm này làm nọ bên trong, thế thì gay go rồi.
Phòng vệ sinh được thiết kế không có chướng ngại vật, rộng bốn mét vuông, rất rộng rãi, là một không gian có thể động tay động chân được.
Nhưng cô ghé sát vào vách cửa, dành không gian còn lại cho Trần Nhung. Cô nói: “Đợi thầy giáo đi khỏi, tôi sẽ ra ngay, anh cứ tiếp tục.”
Trần Nhung đứng phía sau cô, “Không ra được.”
Cô không kìm được, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Anh không cởi quần, mà chỉ kéo khóa quần xuống.
“Em thích kiểu người gì, anh chính là kiểu người đó.” Còn anh là ai, ôn hòa cũng được, phản nghịch cũng được, một người sống dưới lớp mặt nạ trong thời gian dài, bản thân chân thật đã không còn quan trọng nữa.
Nghê Yến Quy kéo anh ra ngoài, chỉ vào gương, “Anh và bộ dạng ban nãy như hai người khác nhau vậy.” Như thể chỉ trong vòng một hai giây, anh đột ngột biến thành người khác.
Người trong gương nhếch môi mỉm cười, là độ cong hoàn hảo được tập luyện mà thành. Anh nói: “Nghê Nghê, em thích anh ta, không phải sao?”
“Tôi không thích.” Nghê Yến Quy nói: “Trần Nhung, anh thật sự rất đáng sợ.”