Nghê Yến Quy trở nên bình tĩnh trở lại, nơi nào cũng biểu lộ ra cảm giác không đúng.
Đến trạm xe, Trần Nhung mua cho cô một ly trà sữa nóng.
Cô đón nhận bằng hai tay.
Anh nhắc nhở cô: "Cẩn thận nóng."
Cô giữ miếng lót ly, gật gật đầu.
Ghế ở nhà chờ xe lạnh buốt.
Trần Nhung ngồi xuống, nhìn dòng người qua lại tới lui: "Em đang nghĩ gì đó?"
Cô ngại ngùng nói cho anh biết, cô nhớ chàng thanh niên của ba năm trước. Chàng thanh niên có cảm giác càng lúc càng thấy giống Trần Nhung, không biết đây có phải là filter cô dành cho Trần Nhung hay không, tình nguyện từ một phía trói mối quan hệ hai người dây dưa chặt hơn nữa. Không chỉ là bạn bè trong trường mẫu giáo, thậm chí cô còn vô thức đưa Trần Nhung đến gần với trận hỏa hoạn ba năm trước.
Cô hút hớp trà sữa đầu tiên rất mạnh. Một viên trân châu nằm nơi đáy ly trôi vào ống hút, đến bên khóe miệng cô. Cô nói: "Không có gì, tam sư huynh nói rất chí lý, nhưng em cũng đã quên kha khá rồi. Lúc đó có lẽ nên ghi âm lại.”
Trần Nhung đưa ngón cái vuốt ve phần gáy thanh tú của cô: "Tam sư huynh nói nhỏ với anh là, mấy lời nói kia toàn là lời nhảm nhí."
"Sao anh ấy nói với anh mà không nói với em?"
"Bởi vì trường của tam sư huynh, ngoại trừ nói ba lời nhảm nhí thì còn cái gì khác đâu."
"Ở Hoành Điếm anh không dám nói xấu tam sư huynh, người vừa rời khỏi là anh đã lớn lối rồi." Cô nhướn cao hàng chân mày.
Trần Nhung khều nhẹ hàng chân mày của cô: "Lúc cười em đẹp biết bao nhiêu."
Bởi vì chữ xinh đẹp, Nghê Yến Quy lộ ra vẻ mặt rạng rỡ vui tươi: "Ba ngày nữa là tới sinh nhật em, em muốn rủ mấy người bạn đến cùng tụ tập, anh cũng đến nha."
Trần Nhung nhận lời: "Anh chẳng những sẽ tới mà còn tới trước nữa."
Quay trở về thành phố, anh phải đưa cô về nhà, hai người rất ăn ý, trải qua chuyện ở khách sạn kia, không hẹn mà cùng nhau liếc mắt nhìn vào trong một cái.
Tiếp đó, ánh mắt hai người cùng giao nhau ở một nơi.
Nghê Yến Quy hất cằm.
Trần Nhung không lộ cảm xúc, kéo tay cô đến gần.
*
Trải qua mấy ngày hai người đêm nào cũng chung chăn gối nhưng không làm.
Nghê Yến Quy cảm nhận được, trước khi vào giấc ngủ có "món đồ" cấn trúng người cô, khi tỉnh giấc, "món đồ" đó vẫn còn. Có đôi khi lúc cô mơ mơ hồ hồ, nghe thấy hơi thở khàn đục hổn hển của Trần Nhung.
Khi cô ngủ say, chả biết anh có làm chuyện gì không.
Tam sư huynh ăn bữa cơm của Trần Nhung, cố gắng hết sức huấn luyện cho cô, xem như lời báo đáp. Cô đã quá mệt mỏi, bám riết nơi vòng tay của Trần Nhung vì cảm giác ấm áp.
Biết anh đã nhẫn nhịn mấy hôm nay, cô tới gần bên anh, đầu cọ cọ bả vai anh.
Trần Nhung cắn vành tai cô: "Em đã biết thương anh rồi?"
Cô nhỏ giọng: "Nói cứ như em không biết thương anh hay sao ấy."
Anh ôm chầm lấy cô: "Biết em thương anh. Thương anh nên quay lại." Ngay thời điểm anh sắp buông bỏ cô, thì cô đã quay trở lại.
"Em quay về không phải là muốn tái hợp với anh." Thế nhưng, cô lại không thể nào mở miệng nói ra những lời tàn nhẫn kia. Anh hỏi cô có quay về bên nhau hay không? Nếu như cô không muốn ở cạnh anh thì sao đây? Điều khó hiểu chính là, cô cự tuyệt suy xét cho việc trả lời những câu hỏi này. Cô từng nghĩ rằng mình thích khung hình mình đặt ra, một thân hình hoàn hảo như vậy.
Trần Nhung của hiện tại đã thoát ra khỏi những quy tắc đó. Anh là một nhân vật hoàn toàn mới, nghe nói tương lai có thể tàn nhẫn và độc ác. Nhưng cô cảm thấy đôi tay của anh rất ấm áp. Anh nói bản thân mình tệ hại như kia nhưng cô không tin.
Một nhân cách phản xã hội thực sự không thể bị ràng buộc bởi một chiếc mặt nạ. Mặt nạ của Trần Nhung được cho là có thể làm hài lòng thế giới, nhưng một người sẵn sàng bị mắc kẹt trong xiềng xích đạo đức thì bản tính có thể xấu xa tới mức nào chứ.
Tàn nhẫn gì, độc ác gì, từ tận sâu đáy lòng Nghê Yến Quy chỉ cười trừ rồi cho qua.
Dường như không cần nhiều lời, họ quẹt thẻ phòng, đóng cửa lại rồi cả hai cùng cởi áo khoác.
Nghê Yến Quy ngã ra giường.
Giường ở Hoành Điếm khá cứng, hơn mười ngày nay cô không ngủ trên nệm mềm, ngã xuống là không muốn ngồi dậy.
Trần Nhung cũng không để cô ngồi dậy, anh quỳ xuống bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm của cô qua lớp áo mỏng, anh cúi đầu hôn cô.
Cô ôm chầm lấy anh. Cởi bỏ quần áo, cô gập khuỷu tay: "Em cường tráng hơn so với lúc trước, anh không thể ức hiếp được em đâu."
Trần Nhung ngồi thẳng lưng, cuốn ống tay lên: "So xem ai cường tráng hơn?" Nói đùa à, anh xử lý cô chỉ là chuyện trong vài phút.
Cơ bắp anh nổi rõ từng khối, lúc gồng lên là cô không thể chọc vào nó được. Cô chỉ có thể đưa ngón tay vuốt ve theo các đường cong của cơ bắp.
Đột nhiên Trần Nhung lên tiếng: "Nghê Nghê, nếu như có một ngày em muốn rời đi thì em đừng nói với anh."
"Vì sao?" Nghê Yến Quy nâng khuôn mặt anh lên, "Anh muốn em rời đi mà không lời tạm biệt?"
"Anh sợ mình sẽ lấy xích khóa chân em lại, em không thể bỏ đi được nữa."
"Nói gì mà đáng sợ vậy, anh muốn dọa em sợ bỏ chạy phải không?"
"Không phải." Trần Nhung nói, "Chúng ta từng chia tay một lần, anh cứ kiềm chế rồi kiềm chế mãi. Anh không cho phép có lần thứ hai, đặc biệt là em ở bên anh càng lúc càng lâu rồi."
Bởi vì càng lúc càng lâu, mặt nạ đã khắc sâu vào xương tủy của anh dần dần bị cô thay thế, một khi bong tróc sạch sẽ cô khỏi xương tủy anh, nhìn lại xung quanh sẽ không còn ai khác thay thế được nữa. Anh cũng sợ đau, tới lúc không thể chịu đựng nổi cơn đau nữa thì chỉ có thể trói buộc cô lại mà thôi.
Nghê Yến Quy bình thản nói: "A, sợ quá đi." Anh thật sự không thích cười, rõ ràng là hai người đang làm chuyện vui vẻ như vậy. Trong đôi mắt anh vẫn ngập tràn màu u tối, ngoài miệng lại thốt lên những lời lẽ đáng sợ, thoạt nhìn dáng vẻ không không hề thoải mái chút nào.
Trách mắng không có tác dụng, chính bản thân anh cũng không thể khống chế được sức mạnh của mình.
Lúc lên đỉnh, cô hỏi anh: "Anh đã thấy vui chưa?"
"Vui." Giọng anh khàn đục.
Thôi được, cô không so đo tính toán gương mặt lạnh lùng vô cảm của anh nữa. Eo cô giống như bị gãy: "Anh đừng vội mà."
"Em đã tới rồi nhưng anh thì chưa. Không thể chậm lại được."
Làm xong một hiệp, cô nằm nghỉ nhưng anh thì không, anh vỗ vỗ lưng cô: "Ngủ ngon nha."
Cô xoay người, trốn vào trong chăn. Chẳng được bao lâu thì thò đầu ra.
Không biết Trần Nhung đã châm một điếu thuốc từ lúc nào.
Trước cửa sổ, khói sương mù mịt, che phủ một gương mặt thanh niên trong làn khói mờ.
Lúc này anh lại không còn giống lúc trước, bao bọc bản thân kín kẽ chặt chẽ. Bóng người phản chiếu trên mặt kính, áo ngoài phong phanh, uể oải cài cúc áo, đường nét cơ bắp rắn rỏi rõ nét.
Trên giường có động tĩnh, chàng trai quay đầu lại.
Chiếc chăn mỏng bằng nhung trượt xuống từ đôi vai của thiếu nữ. Con hồ ly nằm nhoài trên bả vai trắng ngần, chín chiếc đuôi vểnh cao, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Giống hệt như con hồ ly trên thắt lưng của anh.
Nghê Yến Quy tiện tay cầm dây cột tóc buộc lại tóc. Tóc cô được búi lên, hình xăm trên vai cô hừng hực như ngọn lửa. “Trần Nhung.” Đối diện với lưng anh, cô gọi tên anh.
"Em nói đi."
Cô mặc áo khoác vào, xoay đầu sang. Cô nhìn thấy khuôn mặt anh dưới làn khói mờ mịt.
Xuyên qua làn khói nhạt, anh cũng nhìn thấy cô.
Nghê Yến Quy lấy thuốc lá ở trên bàn, bước đến bên cạnh anh, cô châm một điếu thuốc, quay về phía khuôn mặt anh và nhả ra một vòng khói.
Anh vẫn nhìn về phía cô.
Cô lên tiếng: "Chúng ta cai thuốc nha."
"Được thôi." Câu trả lời rất tùy ý, nhưng một giây sau, anh vùi tắt điếu thuốc của mình.
Nghê Yến Quy cũng dập tắt điếu thuốc kia của mình, phun ra ngoài miệng toàn bộ khói thuốc. Cô ôm cổ anh, kiễng chân cắn môi dưới của anh.
Hiện tại Trần Nhung không kiềm chế thêm nữa. Hai người quấn quýt nhau vừa nồng nhiệt vừa thâm sâu.
*
Mười ba tháng hai là ngày sinh nhật của Nghê Yến Quy.
Cô nói qua loa trong nhóm nhỏ.
Đầu năm trong thôn của Ôn Văn có hàng loạt tiệc tùng, bận rộn tới mức không rời đi được, chỉ đành nói lời chúc mừng với cô trong nhóm nhỏ.
Những người còn lại đều nói sẽ đến đúng giờ.
Buổi trưa trước đó một ngày Trần Nhung đã đến trước rồi. Hai người cùng đi xem một bộ phim vô vị, sau đó lại quay về khách sạn.
Mấy ngày này Nghê Yến Quy không tập luyện nên có có rất nhiều sức lực. Vì thế lúc "ăn" nhau cũng "ăn" thêm vài lần. Hậu quả của chuyện ăn chơi sa đọa chính là, thể lực của cô không thể chống đỡ nổi. Trời sắp sáng rồi cô mới đi ngủ. Ngủ chưa được mấy tiếng thì đã bị gọi thức dậy.
Hôm nay cô là diễn viên chính, không thể vắng mặt.
Nghê Yến Quy uể oải ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, cô xoa xoa vùng eo, nói giọng trách cứ: "Vận động kiểu này vất vả hơn tập luyện quá chừng, giống y như đi đấu mấy trận rồi vậy."
Trần Nhung mặc quần áo vào: "Chiều em quay về nghỉ ngơi nha. Cũng may là đã đặt cơm trưa."
Cô muốn tổ chức sinh nhật với ba mẹ và gia đình Lâm Tu vào buổi tối, vì vậy cô chỉ có thể sắp xếp thời gian buổi trưa cho các bạn cùng lớp.
Khi đi ra ngoài, chân của Nghê Yến Quy mềm nhũn, giống như không thể đứng vững, cô dồn sức đè lên người Trần Nhung.
Anh ôm eo cô: "Mấy ngày nay em không nghỉ ngơi sao?"
Cô liếc xéo: "Chuyện này chả khác rượu chè ăn uống quá độ là mấy. Đói quá hoặc no quá đều không tốt cho cơ thể."
Trần Nhung gật đầu: "Sau này sẽ ăn uống điều độ, sinh hoạt theo quy luật."
Nhìn thấy Mao Thành Hồng từ xa, Nghê Yến Quy giật mình tỉnh táo lại, lập tức ngẩng đầu tránh xa Trần Nhung.
“Bạn học Tiểu Nghê, chúc em sinh nhật vui vẻ.” Mao Thành Hồng tặng cô một hộp quà nhỏ.
Nghê Yến Quy nhận lấy: "Cảm ơn huấn luyện viên Mao."
"Sắc mặt hơi tái nhợt, hôm qua em không nghỉ ngơi đàng hoàng à?" Mao Thành Hồng liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó nhìn sang Trần Nhung đang đứng cách đó một mét.
Trần Nhung khẽ gật đầu.
Mao Thành Hồng cau mày. Sao Trần Nhung lại trở thành dáng vẻ này?
Nghê Yến Quy nói: "Thưa huấn luyện viên Mao, em lợi dụng kỳ nghỉ đông để đi huấn luyện đặc biệt ạ."
Mao Thành Hồng: "Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, em chú ý nghỉ ngơi."
Đột nhiên, xung quanh có thêm một người nữa, không biết Hà Tư Ly đã bay đến đây từ lúc nào. Cô ấy xách theo một chiếc hộp vuông: "Chúc mừng sinh nhật. Tôi không có tiền nên mua một cái bánh kem phô mai làm quà", lời nói này của cô ấy rất thẳng thắn.
Nghê Yến Quy cười: "Được rồi, tôi nhận nó. Vào trong thôi, tôi đã đặt phòng bao rồi."
Triệu Khâm Thư và Liễu Mộc Hi đã gặp nhau ở ngoài cửa.
Triệu Khâm Thư hỏi: "Phải rồi, ngày mai có muốn bàn bạc chút không, bàn về vấn đề quản lý tài khoản của Hà Tư Ly?"
"Ngày mai?" Liễu Mộc Hi có ý ám chỉ, "Ngày mai chả phải là ngày chúng ta bận rộn nhất sao?"
Trong nháy mắt Triệu Khâm Thư đã kịp thời phản ứng: "Mười bốn tháng hai á, mình độc thân, không bận không bận chút nào."
Liễu Mộc Hi chả thèm tin. Hôm đó cô ấy nhìn thấy trong vòng bạn bè của anh ấy, bên dưới có mấy người bạn chung hỏi anh ấy về chuyện sắp xếp trong ngày mười bốn tháng hai, đã vậy lại còn toàn là con gái hỏi thôi.
Liễu Mộc Hi có thể coi là nhìn thấy một trận đánh lớn. Giống như vị hoàng đế cổ đại lật thẻ bài vậy, đại gia Triệu nhìn thấy tấm nào khiến tâm trạng mình tốt thì anh ấy sẽ chọn tấm đó.
Triệu Khâm Thư đã đoán ra được gì đó: "Liễu Mộc Hi, cậu có thành kiến với mình."
Thành kiến hả? Không hẳn vậy. Liễu Mộc Hi cảm thấy bản thân mình đã nhìn thấy được chân tướng từ các dấu hiệu.
Triệu Khâm Thư lại giải thích: "Kể từ khi người kia rời bỏ mình, mình vẫn luôn độc thân."
"À, độc thân hay không chẳng qua cũng chỉ là một trạng thái mà thôi." Điều này cũng không ảnh hưởng tới việc anh ấy và cô gái này trở thành tri kỉ, hay việc tâm sự cùng cô gái kia. Nếu như anh ấy không nói mình độc thân, Liễu Mộc Hi còn tưởng rằng anh ấy thay bạn gái như thay áo. Nếu không, tại sao mấy cô gái xung quanh cứ ba ngày là có một thay đổi nhỏ, năm ngày lại có một thay đổi lớn.
Triệu Khâm Thư hạ thấp tầm mắt nhìn cô ấy: "Đừng nói là cậu hiểu lầm gì đó nha?"
Liễu Mộc Hi bật cười: "Làm gì có hiểu lầm. Không phải cậu từng nói rồi sao, cậu là sở khanh. Chuyện này mình biết."
Đến phiên anh ấy cười: "Cậu biết cái gì chứ?"
"Đại khái là cậu đã phụ lòng cô nàng xinh đẹp kia, từ đó thì tự mình hiểu lấy." Cô ấy sải bước tiến về trước, đi mấy bước rồi mới ngoảnh lại.
Anh ấy không đi mà đang quay đầu sang nhìn một chậu cây xanh ở kế bên, giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
Không biết vì cái gì, lúc này Liễu Mộc Hi cảm thấy anh ấy có hơi quạnh quẽ, cô ấy hô to: "Cậu có đi hay không?"
Chớp mắt Triệu Khâm Thư thu lại biểu cảm, lộ ra nụ cười thương hiệu, chậm rãi đuổi kịp theo: "Chuyện hiểu lầm chính là, thật ra mình mới là người bị người kia chia tay."
Liễu Mộc Hi hơi kinh ngạc.
Anh ấy lại không kể thêm chi tiết nữa mà chỉ tiến vài bước lên phía trước.
Cô ấy thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Sở khanh hay không thì tạm thời không nói đến, chuyện trở thành máy điều hòa không khí trung tâm là sự thật. Loại đàn ông kiểu như này sao lại bị bỏ rơi?
Triệu Khâm Thư ngờ vực: "Liễu Mộc Hi?"
Cô ấy theo sau. Anh ấy cao ráo, dáng vẻ đường hoàng, trong trường hợp nào dùng nước hoa gì đều có sự chú trọng. Cô ấy đã ngửi qua bao nhiêu loại không hề giống nhau. Cũng may, cô ấy đoán được rằng đó là nước hoa nam, nếu không cô đã nghĩ rằng nhiều cô gái đã để lại hương thơm trên người anh ấy.
Đang ngẫm nghĩ, thì cánh cửa phòng bao lại mở ra.
Ánh mắt đầu tiên của Liễu Mộc Hi đã phát hiện ra, Trần Nhung có gì đó khang khác, không đeo kính, vẻ mặt rất thờ ơ.
Nghê Yến Quy thản nhiên ngồi trên ghế sofa, tư thế ngang tàng, chiếm luôn địa bàn của Trần Nhung.
Trần Nhung rụt lại e dè như người hầu cận vậy.
"Rót nước cho em uống." Nghê Yến Quy ra lệnh.
"Em muốn độ ấm như nào?" Trần Nhung lập tức hỏi.
"Sáu mươi lăm độ."
Anh rót nước, kiểm tra độ ấm, "Mời ngài."
Ánh mắt của mọi người nhìn Trần Nhung rất kỳ quái, dường như chính anh cũng không nhận ra.
Liễu Mộc Hi trêu đùa: "Nhân vật chính là lớn nhất."
"À." Nghê Yến Quy thoải mái tựa vào lưng ghế, "Mình và anh ấy đã chia tay."
Đột nhiên Trần Nhung ho khụ một tiếng. Anh ngoảnh mặt đi nhưng là nhìn ra hướng ngoài cửa sổ. Vốn chỉ là tiếng ho nhẹ, sau đó thì càng lúc càng to, ho tới mức lồng ngực phập phồng, vô cùng khó chịu.
Dưới gầm bàn Nghê Yến Quy đá chân anh một cái: "Gì vậy, muốn ho văng phổi ra ngoài phải không?"
Trần Nhung nắm tay chặn miệng mình lại, nói với vẻ buồn bực: "Phải, chúng mình đã chia tay rồi."
Nghê Yến Quy đắc ý mỉm cười: "Mình đá anh ấy."
"Đúng thế." Rốt cuộc Trần Nhung cũng không ho nữa, "Nhưng mình sẽ không buông bỏ chuyện theo đuổi cô ấy." Anh nhìn thấy cô cong khóe môi. Nếu như có thể, nhất định cô sẽ phát ra tiếng dấu hiệu "Ha ha ha ha ha".
Liễu Mộc Hi nhỏ giọng lên tiếng: "À, chia tay rồi."
Bởi vì Trần Nhung thất tình nên khuôn mắt mới căng thẳng, không có nét cười. Cứ như vậy, tất cả mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng.