“Có điều… cậu mua căn nhà cạnh nhà tôi là vì muốn sống gần tôi hơn à?... Giao đồ ăn tận cửa hay gì?”
Rất chú trọng việc mở căng tin cạnh nhà cô.
Tô Trầm Hương muốn bật khóc.
Trần Thiên Bắc:...
Cậu phải nhẫn nhịn!
Tô Trầm Hương không hề hay biết tâm trạng phức tạp của Trần Thiên Bắc.
Cô cũng không quan tâm lắm.
Ngược lại, cô ɕảɷ ŧɦấy cuộc sống hiện tại của mình rất hạnh phúc.
Dù đối với học sinh, ngày khai giảng là một điều vô cùng đau đớn nhưng cùng với việc thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn thì ngày khai giảng cũng đã đến.
Ngày đầu tiên đến trường, Tô Minh dậy sớm chở Tô Trầm Hương và Tô Cường đến trường trung học Tín Đức.
Mặc dù cô đã học tập chăm chỉ trong suốt kỳ nghỉ, nhưng so với việc nằm trên giường trong kỳ nghỉ thì việc Tô Trầm Hương phải dậy sớm vào buổi sáng sau khi khai giảng thật sự quá khó khăn… Có ai từng nghe chuyện lệ quỷ nào thích ngủ sớm dậy sớm không?
Chắc chắn là không hề có rồi!
Tô Trầm Hương thấy buồn vì khó khăn duy nhất của cô là dậy quá sớm vào buổi sáng.
Vì hôm nay là ngày khai giảng của trường trung học Tín Đức nên không biết sẽ có bao nhiêu phụ huynh đưa học sinh mới đến trường nữa.
Có rất nhiều ô tô chen chúc bên ngoài cánh cổng được trang trí lộng lẫy của trường trung học Tín Đức
Tô Minh dừng xe từ đằng xa, nhìn Tô Trầm Hương.
“... Ráng học hành cho tốt. Nếu em ở trường không quen thì gọi cho bọn anh.”
Anh ấy nói ra những lời này rất cứng rắn.
Nhưng thực ra chỉ là đang quan tâm cô mà thôi.
Tô Cường gật đầu thật mạnh, ông còn đang bận giúp Tô Trầm Hương đeo cặp sách lên lưng. Ông háo hức dựa vào cửa sổ xe, nhìn con gái xuống xe, bước vào trường học.
Vẻ mặt của một ông bố già lo lắng cho con mình khiến khóe miệng Tô Minh co giật, thấy Tô Cường cực kỳ không nỡ rời đi. Anh ấy để Tô Trầm Hương đợi ở cổng trường rồi đi báo với một giáo viên đang hướng dẫn học sinh mới. Sau đó mới cùng Tô Cường lái xe đi.
Trước khi đi, Tô Trầm Hương đã được giáo viên ở cổng trường thông báo lớp học của mình.
Lớp 10.2 của trường trung học.
Trong tám lớp của trường trung học Tín Đức, Tô Trầm Hương được xếp vào lớp hai, nghe nói giáo viên chủ nhiệm là một giáo viên dạy toán rất giàu kinh nghiệm... Nghĩ đến điểm toán khá tốt của mình, Tô Trầm Hương âm thầm ưỡn ngực tự hào. Nhân tiện, cô nhìn vào số báo danh của mình ở cuối rồi rên rỉ.
Số báo danh được xếp hạng theo kết quả của kỳ thi tuyển sinh cấp 3. Vì là số báo danh cuối cùng nên kết quả tất nhiên là bét bảng.
Trước đây, cô dựa vào phí xây dựng trường để được nhập học.
Nhưng ai nói không có mùa xuân cho một học sinh dở chứ?
Chỉ cần chăm chỉ thì ngay cả những học sinh đội sổ cũng làm nên kỳ tích.
Tô Trầm Hương không để tâm số báo danh. Cô trực tiếp xách cặp đi vào giảng đường.
Cô tìm đến lớp 10.2, bước vào lớp thì thấy trong đó đã có rất nhiều bạn cùng lớp.
Một số người trong số họ có lẽ đã biết nhau từ lâu, họ tụ thành từng nhóm hai, ba người để nói chuyện.
Khi nhìn thấy người mới bước vào cửa, có vài học sinh cả nam lẫn nữ ngẩng đầu lên nhìn.
Trông thấy một cô gái vô cùng xinh ðẹp mặc đồng phục trường trung học Tín Đức ở cửa, hai nam sinh len lén huýt sáo... Mặc dù trong mắt Trần Thiên Bắc, Tô Trầm Hương có thể khiến người ta tức đến hộc máu, nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng cô là một cô gái rất xinh ðẹp.
Vì là ngày đầu tiên đến trường và muốn để lại ấn tượng tốt với mọi người nên cô ăn mặc rất chỉn chu.
Đồng phục học sinh sạch sẽ, không một nếp nhăn.
Mái tóc đen dài mềm mại xõa xuống vai, lộ ra khuôn mặt xinh ðẹp trắng như tuyết, trên môi nở nụ cười ngoan ngoãn, đôi mắt sáng như sao...
Tất nhiên, lúc Tô Trầm Hương nhìn thấy Trần Thiên Bắc thì cậu đang ngồi ở cuối lớp với khuôn mặt ủ rũ. Cả người lạc lõng giống như ở một thế giới khác với mọi người và không khí trong lớp. Mắt cô sáng lên, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
“Trần Thiên Bắc, chúng ta cùng lớp thật nè.” Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đi tới cuối lớp.
Các bạn sẽ học chung với nhau sau này đều ngồi ở phía trước, trong bán kính nửa mét tính từ bàn của Trần Tiểu Bắc, không có chỗ ngồi nào khác, trông như đang ở một khu vực riêng biệt vậy.
Nhưng Tô Trầm Hương không bận tâm lắm.
Cô chỉ ɕảɷ ŧɦấy Trần Thiên Bắc ngồi một mình ở đó trông thật cô đơn.
Hơn nữa, cậu là căng tin của cô.
Thật hạnh phúc biết bao khi được ngồi bên cạnh căng tin.
Trần Thiên Bắc mím môi, bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh khi Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đi tới trước mặt cậu. Trần Thiên Bắc đưa mắt cảnh cáo những người bạn học tương lai ཞõ ཞàŋɠ không dám nhìn cậu nhưng vẫn lén lút nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ở đây. Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Tô Trầm Hương nói: “Ngồi ở đằng trước đi.”
Ngồi phía sau sẽ ảnh hưởng tới việc nghe giảng trong lớp.
Học sinh giỏi thường thích ngồi bàn đầu.
“Không muốn. Tôi muốn ngồi với cậu cơ. Tôi chỉ thích ngồi cạnh cậu thôi.” Tô Trầm Hương hạ giọng, nhỏ nhẹ nói vào tai Trần Thiên Bắc: “Ngửi mùi của cậu, tôi có thể đạt được kết quả gấp đôi mà chỉ cần bỏ ra một nửa sức lực đấy.”
Tuy cô không thể ăn Trần Thiên Bắc, nhưng có thể ngửi được!
Tô Trầm Hương yêu cầu không cao, cô ɕảɷ ŧɦấy Trần Thiên Bắc có thể hiểu được yêu cầu tầm thường này của cô.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật.
Một thiếu niên đẹp trai đã nhiệt tình đặt một bộ bàn ghế bên cạnh Trần Thiên Bắc, tỏ ra ghen tị với cậu.
Tô Trầm Hương chắc chắn là một cô gái rất xinh ðẹp.
Cô ấy là mẫu con gái mỹ miều, dịu dàng và tốt bụng, là kiểu xinh ðẹp được các chàng trai ưu ái.
Vương Lập Hằng rất ghen tị với cô gái muốn ngồi cạnh đại ca của mình như vậy.
Điều khiến cậu ta nghĩ Tô Trầm Hương rất ghê gớm là bởi vì Trần Thiên Bắc vốn không bao giờ cho phép người khác ngồi cùng mình, lại cực kỳ độc đoán. Vậy mà lúc nghe thấy Tô Trầm Hương yêu cầu ngồi cùng mình, cậu cũng không từ chối mà chỉ im lặng.
Im lặng có phải là đồng ý không?
Là tiểu đệ, Vương Lập Hằng lập tức hiểu rõ mọi chuyện!
Vương Lập Hằng nhanh chóng đặt bàn ghế xuống, Tô Trầm Hương mỉm cười với cậu ta.
“Cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì, không có gì.” Vương Lập Hằng không hiểu sao lại có ɕảɷ giác đại ca đang dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn mình.
Hình như nịnh nọt bằng cách này hơi sai sai.
Dĩ nhiên là sai bét rồi.
Trần Thiên Bắc tức giận.
Vương Lập Hằng đã đặt bàn ghế bên ở cạnh, cậu còn có thể từ chối Tô Trầm Hương sao?
Nghĩ đến cuộc sống cấp ba tương lai của mình, bên cạnh luôn có Tô Trầm Hương khiến cậu lo lắng, Trần Thiên Bắc ðột nhiên ɕảɷ ŧɦấy đau dạ dày.
Cậu lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Lập Hằng và lấy khăn lau bàn giúp Tô Trầm Hương, vẻ mặt nặng nề nói: “Ngồi phía sau sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả nghe giảng. Cậu có nhìn rõ bảng không?”
Cậu lau bàn của Tô Trầm Hương từ trong ra ngoài, không thèm để ý đến ánh mắt kinh hãi của những người bạn cùng lớp khi nghe nói về tai tiếng của cậu.
Lúc tất cả học sinh trong lớp đã có mặt đông đủ, giáo viên yêu cầu mọi người lên lấy sách giáo khoa mang về chỗ của mình, cậu cũng lấy cho Tô Trầm Hương một bộ rồi mang về.
Vì Tô Trầm Hương đã trừ tà cho Trần Thiên Bắc.
Cậu ném một chồng sách giáo khoa cấp ba nặng nề lên bàn của Tô Trầm Hương rồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Tô Trầm Hương sờ vào cuốn sách giáo khoa đang tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của tri thức, cô ɕảɷ ŧɦấy thế giới người sống có rất nhiều duyên phận.
Không chỉ có Lý Yên học ở lớp 10.2 mà Lâm Nhã cũng ở đó.
Có lẽ nhờ vào kỳ nghỉ dài ngày mà vết thương ở chân của Lâm tiểu thư đã bình phục, ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt và kiêu ngạo hơn một chút, cô ta không có bất cứ vấn đề nào khác.
Lúc nhìn thấy Tô Trầm Hương, mặc dù Lâm Nhã ngồi ở phía trước nhưng cũng quay đầu lại lén lút liếc nhìn cô... Nếu Tô Trầm Hương không làm cho Lâm tổng ɕảɷ ŧɦấy khủng hoảng về áp lực đồng trang lứa của con gái, cô ta sẽ không phải học bù ngay sau khi xuất viện, học bù đến mức nôn mửa.
Điều khiến Lâm tiểu thư càng đau lòng hơn là môn vật lý lớp 10… thực sự rất khó khăn.
Dù có nôn cả ra nhưng cô ta vẫn không hiểu gì hết.
Đối mặt với ánh mắt căm ghét của Lâm Nhã, Tô Trầm Hương nghiêng cái đầu nhỏ, mỉm cười lịch sự với cô ta.
Khéo lắm!
Lâm Nhã giận dữ quay đi và lật qua lật lại cuốn sách giáo khoa đang làm cô ta đau đầu.
Lý Yên ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lo lắng nhìn Tô Trầm Hương một chút, sau đó cô ấy thu ánh mắt lại, nhìn sang phía Lâm Nhã đang hừ một tiếng.
Dù hiện giờ cô ấy đang cố gắng trở thành một cô gái ngoan hiền nhưng đã từng là dân chơi nửa mùa thì sợ ai chứ!
Khi các cô gái đang lườm nguýt nhau thì Tô Trầm Hương đã bắt đầu cuộc sống học sinh cấp ba của mình.
Cô ɕảɷ ŧɦấy trường trung học Tín Đức rất tốt, dù cho tỷ lệ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ngày đầu tiên đến lớp, mỗi giáo viên bộ môn đều phát đề thi thử một lần, có kết quả rất nhanh, thứ tự của Tô Trầm Hương không cao cũng không thấp, thuộc lớp bình thường.
Cô lặng lẽ ghi lại thứ hạng của mình lần này, chuẩn bị tiếp tục chăm chỉ học tập và cố gắng đạt điểm cao hơn.
Nhưng ngoài dự liệu của cô là, điểm số của Trần Thiên Bắc lại rất tốt.
Mặc dù Trần Thiên Bắc suốt ngày bị tà linh quấy nhiễu, nhưng cậu cũng không trì hoãn việc học.
“Trần Thiên Bắc, cậu, không phải cậu được vào trường này là nhờ phí xây dựng trưòng học sao?” Học sinh dốt bậc tiểu học phát ra âm thanh ghen tị.
Trần Thiên Bắc “ừ” một tiếng.
“Tôi chắc chắn sẽ bắt kịp cậu.” Tô Trầm Hương siết chặt nắm đấm.
Ngay khi Trần Thiên Bắc định nói gì đó, cậu thấy cô bé tóc đen đã vô cùng thích thú cầm sách giáo khoa lên và bắt đầu xem trước bài tập về nhà một cách nghiêm túc.
Vì là ngày đầu tiên đến trường nên nhà trường không vội vào lớp, ngoài bài kiểm tra sơ bộ, thời gian còn lại là để các học sinh mới vào lớp giới thiệu và làm quen với nhau.
Sau khi giới thiệu qua lại xong, hiệu trưởng cũng nói cho mọi người nghe về nội quy, kỷ luật của trường trung học Tín Đức, cũng như văn phòng làm việc của giáo viên từng bộ môn.
Lúc giáo viên thông báo sẽ rời khỏi đây sau giờ nghỉ trưa, lớp học ngay lập tức trở nên náo nhiệt.
Vẫn không có người nào dám ngồi gần Trần Thiên Bắc.
Chỗ ngồi của cậu và Tô Trầm Hương chừa ra một khoảng trống ở cuối lớp.
Có vẻ như giáo viên đã ngầm đồng ý.
Hơn nữa, từ lúc còn học cấp hai, Trần Thiên Bắc không chỉ giới hạn ở việc tụ tập đánh nhau, trốn học, mà còn la mắng mấy cô gái tỏ tình với cậu, v.v. Ngoài ra có một số bạn học cùng trường với cậu thời cấp 2 biết rõ tính cách của Trần Thiên Bắc nên không có ai đến làm phiền cậu.
Trần Thiên Bắc ngồi ở ghế sau, bên cạnh cửa sổ, chìm trong ánh nắng ấm áp và sự yên tĩnh hiếm có này...
“Tô Trầm Hương, buổi chiều đợi có chỗ rồi tôi với cậu ngồi cùng nhau.”
Lâm Nhã đi tới, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Người cậu lùn quá, ngồi ở sau có nhìn thấy bảng không đấy?”
Cô ta lo lắng Tô Trầm Hương bị bắt nạt nhưng lại không chịu thừa nhận.
“Không cần. Ngồi ở phía sau rất tuyệt.” Tô Trầm Hương lắc đầu.
Mối quan hệ giữa cô và Lâm tiểu thư rất bình thường, giữa họ cũng không có tình cảm bạn cùng bàn gì gì đó.
“Vậy cậu không cần phải ngồi với Trần Thiên Bắc đâu.” Lâm Nhã và Trần Thiên Bắc đều là con cái của gia đình giàu có, cô ta biết cậu là người như thế nào.
Nghĩ đến những lần cậu đá bay con cháu nhà họ Trần vì bị đám người đó khiêu khích, sau đó lại nhìn thân hình nhỏ nhắn của Tô Trầm Hương, Lâm tiểu thư nhíu mày.
Trần Thiên Bắc không phải là loại người sẽ tỏ ra dịu dàng và thân thiện với Tô Trầm Hương chỉ vì cô là con gái.
Nếu Trần Thiên Bắc nói mấy câu gay gắt, liệu trái tim nhỏ bé mong manh của Tô Trầm Hương có chịu nổi không?
Mặc dù cô không liên quan gì đến nhà họ Lâm nhưng Lâm Nhã vẫn nghĩ đến việc giúp cô một tay nếu có chuyện gì đó xảy ra.
Nếu chỉ vì Tô Trầm Hương lo lắng bị điểm kém và xuất thân từ một gia đình bình thường, không thể cạnh tranh với con cái của những học giả hàng đầu và những người giàu có để giành lấy hàng ghế đầu, vậy thì Lâm Nhã...
“Tôi không đổi chỗ đâu! Tôi đến đây chỉ để ngồi chung với Trần Thiên Bắc thôi.”
Ngồi cùng bàn là duyên phận.
Tô Trầm Hương chỉ muốn hữu duyên với Trần Thiên Bắc.
Dù có thường xuyên săn lùng thức ăn hoang dã và ăn đồ mang về nhưng cô vẫn là một lệ quỷ chung thủy ấy nha.