Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 44



Bóng đen nhanh chóng biến mất, cái bóng dưới chân bốn cậu bé nhanh chóng trở lại bình thường.

Giống như cái bóng vặn vẹo kỳ lạ lúc nãy, đó hoàn toàn chỉ là ảo giác.

Bọn họ theo định vị đi đến bên ngoài của căn biệt thự có vườn hoa bỏ hoang.

Đêm hôm khuya khoắt, dưới ánh đèn đường leo lắt, căn biệt thự đứng sừng sững trong bóng đêm, thiếu đi một chút rực rỡ lúc ban ngày mà thêm vào đó là ɕảɷ giác kỳ bí không thể giải thích nổi.

Cánh cửa ra vào và cửa sổ tối om, ngôi nhà rộng lớn ngột ngạt ẩn mình trong màn đêm trông như con thú dữ đang há to miệng, khiến cho bốn chàng trai đang tươi cười đi tới nhất thời im lặng.

Nhìn căn biệt thự tối tăm không một chút ánh sáng, bọn họ hơi do dự.

“Sợ rồi sao?”

“Ai sợ chứ!”

Những nam sinh ở độ tuổi này không chấp nhận nổi chuyện bị người khác nghi ngờ về lòng dũng cảm của bản thân.

Nghe bạn hỏi như thế, bọn họ ngay lập tức gạt đi sự sợ hãi và lưỡng lự lúc trước ra khỏi suy nghĩ rồi giúp nhau trèo qua cổng biệt thự, cùng đi vào căn biệt thự không đóng cửa.

Họ đứng kề vai nhau trong căn biệt thự trống rỗng, ɕảɷ giác nó yên tĩnh đến mức ngột ngạt khiến họ vô thức bật đèn pin đang nắm trong tay.

Ánh sáng của mấy chiếc đèn pin kết hợp lại làm cho căn biệt thự sáng sủa hơn đôi chút.

Khi nhìn đến cách bố trí trong biệt thự, nam sinh đi đầu liền ɕảɷ ŧɦấy không thoải mái.

Căn biệt thự ཞõ ཞàŋɠ được trang trí rất xa hoa, không quá khác biệt so với những căn biệt thự khác, ngược lại kiểu dáng còn khá trang nhã, chẳng hạn như đủ loại tượng chân dung, còn có tượng người làm từ thạch cao hay là đồng thau, đều rất phổ biến,... Mặc dù không có các bản sao của tượng thần Vệ Nữ cụt tay, tượng Người suy tư nhưng cũng có rất nhiều bức tượng khác được đặt trên kệ khắp biệt thự.

Cho dù những bức tượng hình người này méo mó một cách khó hiểu. Ví dụ như bức tượng bằng đồng thau bên cạnh một nam sinh nhìn giống như một người đang gào thét giãy giụa trong đau đớn nhưng đây cũng được coi là nghệ thuật.

Họ đi cùng nhau, quét mắt qua những vật trang trí trong phòng khách của biệt thự một lát.

Cách trang trí cũng phổ biến.

Có vẻ do bị bỏ hoang đã lâu rồi nên mới khiến cho người ta ɕảɷ ŧɦấy lạnh ngắt, không một chút hơi ấm.

“... Mọi người có ɕảɷ giác giống như có ai đó đang nhìn chúng ta hay không?” Một nam sinh nhỏ nhắn đi sau cùng bỗng run rẩy hỏi.

Bên cạnh cậu ta là bức tranh một cô gái mỉm cười, được treo phía cao trên tường đang nhìn xuống.

“Lá gan của cậu không nhỏ đến thế đâu nhỉ?” Nam sinh phía trước cậu ta cười chế nhạo, ɕảɷ ŧɦấy bạn mình quá nhát gan.

Vẻ mặt xem thường của cậu ta khiến nam sinh ɕảɷ ŧɦấy xấu hổ, lúng túng mấy tiếng, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi. Anh của tớ trước đây...”

Cậu ta nói đến đây, người bạn đi cùng liền nói: “Người anh họ dân chơi nửa mùa ấy của cậu ấy hả? Người đứng nhất lớp từ dưới lên sao? Nghe nói bị chủ nhiệm lớp của anh ta cạo trọc đầu rồi, đừng nhắc đến lại thêm mất mặt.”

Những lời này càng khiến người khác thêm phần xấu hổ.

Nam sinh nhỏ gầy đi theo mấy người bạn của mình lên lầu hai của căn biệt thự, vô thức né tránh đủ thể loại tranh treo trên tường của hành lang, không gian càng lúc càng tối. Trong lúc đi lên lầu hai, cậu ta biện minh thay cho anh họ của mình: “Anh tớ nghe lời thầy cô mà! Cậu của tớ nói đó là vì thầy cô có trách nhiệm, không bỏ rơi anh tớ!”

“Anh cậu chẳng phải là hạng nhất từ dưới lên sao?”

“Hạng nhất từ dưới lên thì ngay cả tư cách làm dân chơi nửa mùa cũng bị tước bỏ.”

Trong mắt của những cậu bé ở độ tuổi này thì đây là việc rất mất mặt.

Cứ cho là trước kia bọn họ còn ngưỡng mộ loại dân chơi nửa mùa này.

Nhưng hiện tại, họ ɕảɷ ŧɦấy xấu hổ chết đi được.

“Anh tớ rất thông minh, sẽ nhanh chóng thi đứng đầu cả lớp cho mọi người xem.” So với mấy nam sinh mang vẻ mặt cười cợt thì cậu bé đi phía sau cùng dường như rất sùng bái anh họ của mình. Cậu ta vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Lúc trước anh ấy nói với tớ, khu biệt thự này thực sự có quỷ lộng hành. Anh ấy bảo tớ tuyệt tối không được phép đi đến nơi này.”

“Nghe nói trước đây bạn của anh họ đã gặp quỷ. Mặc dù đã được thiên sư giải quyết, quỷ cũng đã bị tiêu diệt nhưng sau đó nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.” Khi anh họ nghe cậu ta nói về truyền thuyết đô thị nào đó được lưu truyền gần đây thì rất không vui.

Dân chơi nửa mùa lập dị.

Tuy rằng anh họ của cậu ta thích tự hành động theo ý mình nhưng kiên quyết muốn cậu ta làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ đọc sách.

Cậu ta đã đảm bảo với anh họ rằng chắc chắn sẽ không vì tò mò mà chạy đến đây.

Nhưng những người bạn đồng hành này đều là bạn thân nhất, liên tục khích lệ cậu ta. Cậu ta bèn giấu người trong nhà, nửa đêm lén lút chạy từ nhà đến đây, cùng chơi trò thử lòng gan dạ này.

Cậu ta không muốn trở thành kẻ nhát gan bị chê cười trong miệng của bạn học, về sau không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Nhưng cho dù như vậy, cậu ta vẫn nhịn không nổi mà rụt cổ lại khi cảm nhận được sự yên ắng và tối tăm của căn biệt thự

Gió trong biệt thự âm u lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Hơn nữa, có lẽ bởi vì cậu ta thực sự hơi sợ nên sinh ra ảo giác, làm cậu ta ɕảɷ ŧɦấy có một ánh mắt luôn dõi theo cậu ta, giống như có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm.

Nhưng nếu nói ra ɕảɷ giác này, có lẽ sẽ bị các bạn khác cười nhạo.

Nghĩ đến thái độ vừa nãy của các bạn, cậu ta cắn chặt răng không nói, theo chân mấy người bạn đi trên hành lang u ám.

Hành lang trống rỗng, chỉ có tiếng bước chân của vài nam sinh vọng lại.

Nhưng điều khó hiểu là cậu ta ɕảɷ ŧɦấy dường như có cái gì đó đang đi theo phía sau mình.

Cậu ta nơm nớp lo sợ, quay đầu lại nhìn, đôi mắt bỗng nhiên trợn tròn lên.

Ngay trên đầu cầu thang ở tầng hai, không biết từ lúc nào có một người thanh niên trắng bệch đang đứng đó im lặng nhìn cậu ta!

Khi đối diện với ánh mắt của cậu ta, thanh niên đó ðột nhiên mở miệng giống như muốn nói câu gì đó.

Anh ta khó khăn cất bước về phía bọn họ với biểu cảm đau đớn, miệng đóng mở như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh.

“Có ma kìa!” Nam sinh hét lên, đầu va vào lưng của người bạn đồng hành phía trước.

Mấy nam sinh bị đụng lăn thành một hàng dài, nam sinh đi đầu tiên cầm quả táo đang chuẩn bị mở cửa một căn phòng bị đóng chặt, sau khi loạng choạng một chút thì cả nhóm cùng nhau ngã vào căn phòng này.

Không khí trong phòng rất ngột ngạt, đây giống như là phòng trang điểm của nữ chủ nhà. Một chiếc bàn trang điểm tinh xảo làm bằng gỗ lim được đặt đối diện cửa lớn, trong màn đêm, cái gương phản chiếu ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Bị đụng đến hoa mắt chóng mặt, mấy nam sinh bò dậy, tức gần chết.

“Cậu có vấn đề à?” Nam sinh đầu tiên suýt chút nữa đã bị dao gọt hoa quả cắt vào tay, tức giận đi qua nói với nam sinh đang kêu la.

“Có ma.”

“Cậu mới là một con ma lớn đó!” Nam sinh thò đầu ra, nhìn theo hướng chỉ tay của bạn đồng hành bị doạ đến chảy nước mắt ra bên ngoài hành lang thì thấy hành lang trống rỗng, cả bóng dáng của con ma cũng không có.

Cậu ta trừng mắt, nhưng thấy cậu bạn khóc đến đáng thương thì vẫn móc khăn giấy từ trong túi ra, mất kiên nhẫn đưa cho cậu bạn rồi nói: “Đồ nhát gan. Được rồi, cậu cứ đứng bên cạnh đi, không cần chơi nữa.”

Mặc dù nóng nảy nhưng cậu ta cũng không ép bạn mình tiếp tục chơi trò chơi, ngược lại cùng rút thăm với hai nam sinh khác đang chửi bới.

Rút trúng bản thân, cậu ta bèn thản nhiên ngồi xuống trước gương của bàn trang điểm đẹp đẽ đó, cười nói: “Đáng tiếc là bên này tín hiệu không tốt, nếu không thì chúng ta có thể mở livestream, chắc sẽ hot lắm đây.”

“Đừng nên chơi nữa thì hơn.” Nam sinh cuối cùng vội vàng khuyên.

“Không sao.” Nam sinh ngồi trước gương hoàn toàn không để ý, cầm quả táo, ngay khi điện thoại trong tay mọi người chỉ đúng mười hai giờ, cậu ta bắt đầu gọt táo trước.

Nói đến cũng kỳ lạ... ཞõ ཞàŋɠ đa số cậu bé đều có chân tay thô ráp, cũng chưa bao giờ tỉ mỉ gọt vỏ táo nhưng lần này vỏ quả táo lại được gọt rất trơn tru.

Vỏ táo dài, không hề bị đứt đoạn, uốn lượn theo ngón tay của nam sinh rơi xuống bàn trang điểm.

“Cậu khá lắm.” Bạn đồng hành bên cạnh nhỏ giọng cười nói.

Nhưng nam sinh ngồi trên bàn học lại lộ ra biểu cảm kinh hoàng.

Cậu ta chỉ ɕảɷ ŧɦấy thân thể của mình lạnh buốt.

Giống như đang có một đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy tay của cậu ta.

Tay của cậu ta không nghe theo chỉ đạo mà lại cứ gọt quả táo trong tay một cách máy móc.

Lớp vỏ táo dài và mỏng uốn lượn theo sự điều khiển của đôi bàn tay lạnh giá này...

Đôi mắt của cậu ta vô tình nhìn vào tấm gương trước mặt.

Trong gương, khoé miệng của cậu ta chậm rãi cong lên thành một nụ cười quỷ dị.

Trừng mắt nhìn nụ cười dần dần mở rộng mà các bạn xung quanh đang trêu chọc mình lại không hề hay biết, ánh mắt của nam sinh lại nhìn sang hình bóng của nam sinh cuối cùng đang được phản chiếu vào trong gương.

Nghĩ đến tiếng la hét lo sợ của cậu ta vừa nãy... đúng rồi, bạn đồng hành nói không sai, có lẽ là vừa rồi thực sự có ma!

Cậu ta muốn hét lên thật to, cảnh báo cho các bạn đi cùng để bọn họ phát hiện sự bất thường trên người mình nhưng lập tức tuyệt vọng nhận ra có thứ gì đó đang siết chặt cổ họng của cậu ta, khiến cậu ta không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Cơ thể từ từ lạnh ngắt, nhưng cơ thể đó trong gương lại chậm rãi đứng lên, hai mắt trắng dã, ngũ quan mờ dần, chậm chạp đặt quả táo trong tay xuống nhưng các bạn đi cùng vẫn như cũ không phát hiện ra, giống như có thể nhìn thấy bản thân mình sau cơn ảo giác, từ trong gương chậm rãi đến gần cậu ta... cậu ta chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một hơi thở mơ hồ.

Một bóng người trắng bệch lướt qua từ bên cạnh cậu ta, giơ tay lên, nhấn vào khuôn mặt, đường nét chầm chậm biến mất rồi họ cùng nhau mất tích với người quỷ dị trong gương.

Tiếng quả táo rơi xuống đất.

Nam sinh cuối cùng cũng có thể hét lên được.

Cậu ta có vẻ vô cùng hoảng sợ, lảo đảo túm lấy mấy người bạn bên cạnh, gần như là lăn ra khỏi biệt thự.

Khi rời khỏi căn biệt thự này, bọn họ thậm chí không dám quay đầu nhìn lại một cái.

Tối hôm đó về đến nhà, họ đã quấy rầy đến người trong nhà. Bọn họ đều lần lượt đổ bệnh không thôi vì sợ hãi, còn Tô Trầm Hương đến ngày thứ hai vẫn không hay biết gì, đang chuẩn bị lên lớp vào buổi sáng thì có khách đến nhà.

“Trương sư huynh.” Tô Trầm Hương gọi một tiếng.

Trương sư huynh cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười trên khuôn mặt mệt mỏi mà chào hỏi Tô Trầm Hương.

“Tìm em có việc gì sao?” Tô Trầm Hương đang bận đi học.

Cô là một học sinh ngoan, sao có thể đi học trễ được?

Nếu vì đến trễ mà cô không thể nằm trong top học sinh ba tốt vào cuối kỳ, cô sẽ khóc chết mất.

“Thuận đường đến đây, vừa hay nhắc nhở em một chút.” Trương sư huynh vội vàng nói với Tô Trầm Hương, vụ án trước đó đã kết thúc rồi, hơn nữa bất động sản của người đàn ông đó đã được bán đấu giá xong, người nhà của người bị hại sẽ sớm đến đây.

Anh ấy do dự một lát rồi nói với Tô Trầm Hương: “Hiện tại, người bị hại đang là “tay sai” của em, tôi ɕảɷ ŧɦấy cần nói với em một tiếng. Nếu như... muốn gặp mặt người nhà lần cuối, vậy thì đợi thông báo rồi em dẫn cô ấy đến.”

Người nhà của Tiểu Bạch đến rồi.

Mặc dù Tiểu Bạch đã trở thành một lệ quỷ có oán khí cực nặng, người quỷ khác biệt nhưng Trương sư huynh vẫn muốn để cô ấy gặp mặt người nhà từ xa lần cuối, để cô ấy không còn gì luyến tiếc nữa.

Anh ấy có lòng tốt đến nhắc nhở, mắt của Tô Trầm Hương liền sáng lên, nói cảm ơn với Trương sư huynh.

Nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của Trương sư huynh với đôi mắt có quầng thâm lớn, lệ quỷ bèn nhiều chuyện quan tâm một chút.

“Trương sư huynh nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Cô thân thiết nói.

So với những cậu bé thô lỗ thì tiểu sư muội chu đáo, biết đau lòng cho người khác vẫn hơn.

Trương sư huynh cười khổ.

“Không thể nghỉ ngơi được, có chuyện xảy ra rồi. Có một chuyện mà em không biết, chúng ta có một sư huynh mất tích tại khu biệt thự ngoại ô thành phố.”