Ở một góc trong nhà hàng, cửa sổ thủy tinh trong vắt phản chiếu hình bóng hai người xuống mặt đất, bởi vì ở một góc khá khuất, nên số người có thể thấy bọn họ ngược lại rất ít.
Cố Kỳ bưng tách trà trước mặt uống một ngụm để thấm ướt cổ họng khô khốc, ngày hôm nay từ khi ra khỏi nhà đến bây giờ, cô ta vẫn chưa uống một ngụm nước nào, sau khi buông tách trà, cô ta nhìn về phía thiếu niên ở đối diện.
Thiếu niên trước mặt hoàn toàn không giống với người cô ta đã nhìn thấy ở thủ đô.
Lúc đó cô ta cho rằng đây chỉ là một tiểu thiếu gia được người nhà nuông chiều đến hư mà thôi, cho nên mới bạo dạn dùng lời nói khiêu khích cậu ta, lần thứ hai nhìn thấy cậu ta, cô ta đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn lúc trước.
Thiếu niên mặc một thân quần áo thường ngày giá trị xa xỉ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mũ lưỡi trai bị cậu ta kéo lệch về bên phải, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi tinh xảo, nhìn kỹ lại, trên gương mặt của cậu ta luôn luôn lơ đãng lộ ra một tia mê hoặc dụ người, thoạt nhìn rất tà khí, trên người làm gì còn bóng dáng của một Lan Lâm thoạt nhìn đơn thuần trước kia.
Rốt cuộc đến bây giờ Cố Kỳ mới biết, Lan Lâm căn bản không phải bị chiều hư, cậu ta chỉ đang giả trang để mê hoặc mọi người mà thôi, người trước mắt này mới thật sự là Lan Lâm.
“Nhìn đủ chưa?”
Lan Lâm cong cong khóe môi, cậu ta biết Cố Kỳ đang quan sát chính mình, nếu cậu ta đã dám xuất hiện trước mặt Cố Kỳ thì sẽ không sợ cô ta biết chút ít chuyện, chẳng qua Cố Kỳ còn có chút giá trị lợi dụng mà thôi.
Cố Kỳ không trả lời cậu ta, chỉ hỏi lại, “Cậu đưa tôi tới nơi này, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Lúc trước khi cô chọn cách đẩy tôi ra phá hỏng quan hệ của họ, trong lòng cô nghĩ tôi là một người rất dễ lừa gạt có phải hay không, hử?” Ngón tay Lan Lâm vuốt ve viền tách trà, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn cô ta, cũng là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Cố Kỳ bình tĩnh nói, “Cậu không phải là một người dễ bị lừa, nhưng lại dựa theo kịch bản của tôi diễn một trò hay, chỉ tiếc bị vạch trần quá nhanh.”
Câu cuối cùng còn mang theo một chút châm chọc.
Lan Lâm cười khẽ, “Sao cô biết tôi không có ý đồ khác?”
Ánh mắt Cố Kỳ dừng lại trên gương mặt cậu ta, trước kia chưa nhìn thấy một Lan Lâm như thế này, trong lòng cô ta quả thực đánh giá Lan Lâm rất thấp, loại kế hoạch sơ hở đầy rẫy như vậy, chỉ cần những người có mắt nhìn liền biết là giả, khi đó cô ta có chút nghi ngờ chỉ số thông minh của Lan Lâm, thế nhưng, bây giờ cô ta đã không còn ý nghĩ đó.
Có thể lừa gạt được tất cả mọi người, cậu ta sao có thể là người ngu ngốc, tuy nhiên mục đích của cậu ta là gì, Cố Kỳ hoàn toàn không nhìn ra Lan Lâm có thể đạt được lợi ích gì từ chuyện này.
Lan Lâm cũng không cần câu trả lời của cô ta, trái lại tự mình nói tiếp, “Ngay từ năm tám tuổi tôi gặp được Cốc Tu Cẩn, trong lòng liền có một âm thanh đang nói với tôi biết, tôi nhất định phải có được người đàn ông này, khi tôi biết anh ấy là cháu ngoại Cốc gia còn rất vui vẻ, thế nhưng không bao lâu sau, anh ấy liền đến H thị, như vậy tôi lại càng không có cơ hội gặp mặt anh ấy.”
“Tôi đã từng gạt người nhà lén đến H thị nhìn anh ấy, sau đó bị người nhà của tôi phát hiện, tôi không được gặp lại anh ấy nữa, thế nhưng tình cảm của tôi đối với anh ấy càng ngày càng sâu hơn.”
“Để có thể mỗi ngày được nghe thấy tin tức của anh ấy, tôi thuê thám tử tư giúp tôi quan sát tình hình cuộc sống của anh ấy mỗi ngày, sau đó báo lại cho tôi, đáng tiếc chính là, vị thám tử tư kia chưa đầy một ngày đã bị phát hiện, sau đó tôi mới biết Cốc Tu Cẩn đã từng làm bộ đội đặc chủng, tính cảnh giác của anh ấy vô cùng cao.”
“Một Cốc Tu Cẩn như vậy làm tôi cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, cho nên tôi đã làm một số chuyện mà ngay cả người nhà của tôi cũng không biết, sau đó trở thành bộ dáng như bây giờ, thế nhưng mãi đến thời gian trước tôi mới phát hiện, thời gian không chờ đợi tôi, trong lúc tôi không hay biết gì, bên cạnh anh ấy cư nhiên có thêm một người con trai!”
“Anh ấy cư nhiên thích con trai, hơn nữa người con trai này không phải là tôi, ngay tại thời điểm đó, tôi nghĩ nhất định phải chia rẽ bọn họ, tôi muốn thay thế vị trí của người con trai kia, thế nhưng sau đó tôi mới phát hiện, trong mắt Cốc Tu Cẩn cho tới bây giờ hoàn toàn không có tôi, ánh mắt anh ấy nhìn tôi tựa như nhìn một kẻ qua đường, cho nên tôi muốn ánh mắt của anh ấy dừng lại trên người tôi, cho dù là căm hận, hay là chán ghét.”
Giọng nói Lan Lâm rất dịu dàng, gần như không có một tia phập phồng.
Cố Kỳ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run, Lan Lâm như vậy rất nguy hiểm, cô ta có chút hối hận tại sao lúc trước lại đi khiêu khích cậu ta.
Thân thể Lan Lâm đột nhiên nghiêng về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Kỳ, nghiêng đầu nói, “Có phải cô sợ tôi hay không?”
Cố Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân thoạt nhìn rất bình tĩnh, có điều cánh tay run nhè nhẹ đã để lộ suy nghĩ của cô ta, “Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn hợp tác với cô.” Lan Lâm tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay giao nhau đặt lên đùi.
Cố Kỳ cười lạnh nói, “Bây giờ tôi ngay cả thân mình cũng khó bảo toàn, trên người còn bị án kiện quấn lấy, tại sao tôi phải hợp tác với cậu?”
“Lẽ nào cô không muốn biết, tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này ư?” Lan Lâm dụ dỗ nói, cậu ta đã sớm nghe về chuyện của Cố Kỳ, nếu không cũng chẳng quay lại tìm cô ta.
Ánh mắt Cố Kỳ run rẩy, “Cậu có ý gì?”
Lan Lâm tùy ý cười nói, “Lẽ nào cô chưa từng nghi ngờ tại sao hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện ở thời điểm mấu chốt này, tại sao nhà thầu lại trộm xén bớt tiền đầu tư, tại sao tất cả mọi chuyện cuối cùng lại trở thành trách nhiệm của một mình cô, tại sao Thịnh Đằng và Bạch Vân lại không có chuyện gì, ngược lại rũ bỏ không còn một mảnh, những chuyện này cô chưa từng nghĩ tới sao?”
Cố Kỳ khiếp sợ trợn trừng mắt, quả thật cô ta chưa từng nghĩ đến, bởi vì tất cả mọi chuyện đều quá mức trùng hợp, hơn nữa Cốc Tu Cẩn sao có thể vì trả thù cô mà mang an nguy của Thịnh Đằng ra đùa giỡn.
Cô ta cứ cho rằng mình nhìn người không rõ, nên mới bị nhà thầu kia lừa, quả thật Thịnh Đằng cũng tổn thất rất lớn, về phần Bạch Vân, hoàn cảnh của tập đoàn hiện tại cô ta biết rõ nhất, nếu thực sự chỉ vì khiến cô ta rơi vào bẫy, sao có thể khiến cô ta không phát hiện dù chỉ là một chút sơ hở?
Cố Kỳ suy nghĩ đến mức rối rắm, cô ta không tin những lời Lan Lâm nói, thế nhưng những nghi ngờ trong lòng cũng vì lời nói của cậu ta mà càng lớn hơn.
Thoạt nhìn, Thịnh Đằng và Bạch Vân quả thực đều là người bị hại, thế nhưng vấn đề lại xuất hiện từ phía nhà thầu kia, lúc trước là trợ lý của cô ta giới thiệu nhà thầu đó cho cô ta, nói là nhà thầu hợp tác vừa mới ký hợp đồng với Bạch Vân, chất lượng vật tư cũng không tệ, giá cả cũng thấp hơn một chút so với các nhà thầu khác.
Cố Kỳ thậm chí còn tự mình đi xác minh, sau khi xảy ra chuyện cô ta đã từng đi tìm nhà thầu kia, kết quả mọi người xung quanh đều nói không có nhà máy đó, một nhà máy lớn như vậy tuyệt đối không thể biến mất như không khí thế này.
Bây giờ nghĩ lại, quả thực chuyện kia có chút kỳ lạ, cho dù người kia là kẻ lừa đảo, cũng không thể vì gạt người mà tiêu tốn sức lực và tiền bạc lớn như vậy đi đặt mua những thứ đó, trừ khi đã sớm mưu tính trước.
“Thế nào, sau khi biết rõ chân tướng có phải trong lòng rất khiếp sợ hay không?” Lan Lâm biết cô ta suy nghĩ rất cẩn thận, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nhưng Cố Kỳ lại không biết Lan Lâm đố kị cô ta cỡ nào, người phụ nữ này cư nhiên có thể khiến Cốc Tu Cẩn vì cô ta mà tự mình thiết kế bẫy rập.
Cố Kỳ xiết chặt tay, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, tại sao lại đối xử với cô ta như vậy, cô ta thừa nhận thủ đoạn của mình cũng có chút bẩn thỉu, nhưng thích một người là sai sao? Tranh giành hạnh phúc cho mình là sai sao?
“Cậu muốn tôi làm thế nào?”
Cố Kỳ lạnh lùng nói, bây giờ cô ta đã bị anh hại đến nỗi thân bại danh liệt, trên người mang một món nợ lớn, nếu Cốc Tu Cẩn bất nghĩa, vậy đừng trách cô ta bất nhân.
Lan Lâm lộ ra nụ cười thoả mãn, đây chính là ý định của cậu ta.
Hai người nói chuyện khoảng một giờ liền lần lượt rời khỏi nhà hàng.
Sau khi bọn họ rời đi năm phút đồng hồ, một người đàn ông ngồi gần cửa nhà hàng, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhàn nhã uống trà đột nhiên đi tới cái bàn bọn họ đã ngồi, từ trong bồn hoa lấy ra một vật cất vào túi.
Trở về chỗ ngồi, người đàn ông gọi một cuộc điện thoại.
“Lão đại, con cá đã cắn câu rồi.”
Bên kia điện thoại nhất thời truyền tới chất giọng trầm thấp của một người, “Tiếp tục theo dõi.”
“Vâng.”
Buổi tối, Cốc Tu Cẩn nhận được một vật do lão K gửi đến, bên trong chỉ có một cây bút ghi âm, nhấn nút, cuộc đối thoại của Lan Lâm và Cố Kỳ chậm rãi vang lên.
Lan Lâm tự cho là không ai biết tin tức cậu ta đến H thị, sau chuyện đó cậu ta đã bị Lan gia tạm thời đưa đến nơi khác để sinh sống, theo lẽ thường quả thật không ai biết hành tung của cậu ta, cho nên cậu ta mới dám công khai xuất hiện ở H thị.
Có điều Lan Lâm ngàn tính vạn tính, nhưng không tính được Cốc Tu Cẩn đã sớm phái người giám sát cậu ta.
Sói của Blackblood thì sao, Cốc Tu Cẩn đã sớm chú ý tổ chức sát thủ này rất lâu rồi, ngay từ anh trở thành bộ đội đặc chủng.
Nghe xong cuộc đối thoại trong bút ghi âm, Cốc Tu Cẩn cất nó vào ngăn tủ rồi khóa lại.
Sau đó Đường Hiểu gõ cửa bước vào, trên tay bưng một chén hoành thánh thơm ngào ngạt, đây là thức ăn khuya, bắt đầu từ ngày bọn họ về quê Đường Hiểu đến nay, cậu vẫn chưa nấu lại bữa ăn khuya, lúc này làm lại số lượng tương đối nhiều hơn, bởi vì số người muốn ăn đã tăng thêm ông nội cậu.
“Học trưởng, anh nếm thử xem, ngày hôm nay em và đầu bếp Lưu học được một phương pháp mới, nhân bên trong cũng không giống trước kia, là nhân hải sản.”
Đường Hiểu vội vàng bưng một chén lớn đặt lên bàn trà, ngón tay bị nóng đến mức đỏ lên, vội vã xoa xoa lên vành tai.