Sủng Thê Chi Đạo

Chương 47: Cố kỳ



“Chào cô, tôi tới tìm Cốc… tổng tài .” Đường Hiểu nói ra ý định của mình.

Elma bước ra, không dấu vết đánh giá Đường Hiểu vài lần, ánh mắt không khỏi sáng lên, không thể tưởng tượng được cậu thay đổi kiểu tóc xong sẽ nhìn vô cùng đẹp mắt thế này, người như vậy nếu có thể làm bạn trai của cô thì tốt rồi.

Nghe cậu nói xong, Elma vẻ mặt tiếc nuối nói, “Tổng tài đang tiếp một vị khách hàng quan trọng, nếu Đường tiên sinh không gấp, có thể đến phòng nghỉ chờ một lát.”

Đường Hiểu nhíu nhíu mày, quả nhiên Cốc Tu Cẩn rất bận, xem ra cậu đã chọn sai thời điểm rồi.

Tuy rằng rất muốn Cốc Tu Cẩn có thể ăn sủi cảo nóng, nhưng nếu có việc quan trọng, cậu cũng ngại quấy rầy, đành phải gật gật đầu.

Elma lập tức đưa cậu đến phòng nghỉ.

Elma đi rồi, Đường Hiểu hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự có chút ăn không tiêu ánh mắt nhiệt tình của vị nữ trợ lý này, chung quy vẫn có cảm giác bị cô nhìn thấu.

Thời gian chờ đợi người khác quả thực rất buồn chán, Đường Hiểu nhịn không được nhớ tới chuyện gặp được Chu Thích ở quán ăn, nghe đối thoại của bọn họ, dường như hiện tại Chu Thích đã thất nghiệp, lại còn thiếu người khác một số tiền lớn, Chu Thích nghèo túng đến tình trạng này, thật sự khiến cậu cảm thán không thôi.

Đang lúc Đường Hiểu suy đoán nguyên nhân khiến Chu Thích trở nên nghèo khó, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Đường Hiểu lấy di động ra nhìn liền thấy, màn hình hiển thị người gọi là Cốc Tu Cẩn, cậu kinh ngạc một chút mới nhấn nút nghe máy, “Học trưởng?”

Giọng nói ôn hòa của Cốc Tu Cẩn từ di động truyền tới, “Đường Hiểu, có lẽ đêm nay tôi không thể về nhà cùng cậu ăn cơm tối, thật xin lỗi!”

Biểu tình trên mặt Đường Hiểu nháy mắt cứng lại, cậu nhìn nhìn sủi cảo trên bàn, nửa ngày mới thăm dò hỏi, “Có phải liên quan đến công việc hay không?”

Cốc Tu Cẩn nói, “Ừ, muốn mời một khách hàng đi ăn cơm, ngày mai tôi sẽ ăn tối cùng câu, cậu nói với Trương quản gia một tiếng giúp tôi.”

Đường Hiểu có chút nhụt chí, xem ra sủi cảo cậu chỉ có thể tự mình ăn rồi, “Được rồi, ta sẽ nói với Trương quản gia.” Sau khi cúp điện thoại, Đường Hiểu lập tức xách túi sủi cảo ra khỏi phòng.

Elma nhìn thấy cậu, vẻ mặt kinh ngạc, “Đường tiên sinh, ngài phải đi à? Có lẽ tổng tài cũng sắp ra rồi đó.”

Đường Hiểu trả lời: “Ta chợt nhớ còn có chút việc, chuyện này, đợi lúc tổng tài của cô ra, phiền cô không cần nói với anh ấy là tôi đến, có được không?”

“Chuyện này…” Elma có chút khó xử.

“Xin cô đó!” Đường Hiểu hai tay tạo thành chữ thập, khẩn cầu nói, loại chuyện này nếu để Cốc Tu Cẩn biết được, cậu sẽ rất mất mặt.

Bởi vì động tác này của cậu, lúc này Elma mới chú ý tới hộp thức ăn nhanh cậu xách trên tay, Đường Hiểu phát hiện cô đang nhìn hộp thức ăn nhanh, vội vàng giấu ra sau lưng, Elma do dự một chút mới gật đầu, “Vậy được rồi.”

Đường Hiểu nói cảm ơn xong liền xoay người bước đi, nếu chậm một bước, cậu sợ Cốc Tu Cẩn sẽ đi ra.

Ngay lúc cậu chuẩn bị bước vào thang máy, Cốc Tu Cẩn cùng vị khách hàng kia từ phòng làm việc đi ra, nghe tiếng bước chân, cậu theo bản năng nhìn qua, tầm mắt dừng lại ở người đi theo phía sau Cốc Tu Cẩn, mặt không khỏi trắng bệch, cậu lảo đảo bước vào thang máy, ngón tay run rẩy nhấn nút đi xuống.

***

Elma quay đầu lại liền nhìn thấy bọn họ, tầm mắt dừng trên người mỹ nữ bên cạnh tổng tài.

Mỹ nữ kia bộ dạng rất xinh đẹp, ngoại hình hấp dẫn với một mái tóc xoăn dài, lộ ra một cỗ hương vị nồng đậm của người phụ nữ thành thục, trang phục thập phần vừa người lại tôn lên nét khôn khéo và giỏi giang của một nữ cường nhân.

Mỹ nhân này tên là Cố Kỳ, là CEO của tập đoàn Bạch Vân, tập đoàn Bạch Vân là công ty của chú Cốc Tu Cẩn, sau khi Cốc Tu Cẩn rời khỏi tập đoàn Bạch Vân hai năm cô ta mới chính thức nhậm chức.

Thịnh Đằng và Bạch Vân vẫn thường xuyên hợp tác với nhau, cho nên hôm nay Cố Kỳ mới mang theo một hạng mục đến đây. Bất quá Elma không thích Cố Kỳ, Cố Kỳ là một người phụ nữ rất khôn khéo, tính tình có chút lạnh nhạt, chỉ có những lúc đối mặt với tổng tài mới có thể lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa.

Mắt thấy hai người sắp đi qua trước mặt mình, Elma đột nhiên nhớ tới Đường Hiểu mới vừa rời khỏi, không biết tại sao, cô xúc động gọi Cốc Tu Cẩn lại, “Tổng tài.”

Cốc Tu Cẩn ngừng lại như mong muốn của cô, khuôn mặt anh tuấn quay qua nhìn cô, “Elma, còn có chuyện gì sao?”

Elma không dấu vết nhìn thoáng qua Cố Kỳ nói, “Vừa rồi có một vị tiên sinh đến tìm ngài, bất quá cậu ấy đã đi rồi.”

“Tìm tôi? Có biết ai không?” Cốc Tu Cẩn hơi hơi nhướng mày, lúc này đã hơn bảy giờ, rất nhiều người đều tan tầm, số người biết anh còn ở công ty rất ít, chắc chắn là người quen.

“Không biết tổng tài còn nhớ hay không, chính là vị Đường tiên sinh đã đến công ty của chúng ta ký hợp đồng bảo hiểm hơn nửa tháng trước, cậu ấy ngồi đợi ở phòng nghỉ một lúc, đột nhiên nói có việc rồi rời đi.”

Elma không nói đến hộp thức ăn nhanh, bởi vì cô nghĩ Đường Hiểu sợ đợi lâu quá sẽ đói bụng, cô hoàn toàn quên mất vừa rồi mới đáp ứng Đường Hiểu sẽ không nói chuyện cậu đến tìm cho Cốc Tu Cẩn biết.

Cốc Tu Cẩn thần tình kinh ngạc, chợt có chút dở khóc dở cười.

Đường Hiểu đến tìm mình lúc này làm Cốc Tu Cẩn thật không ngờ, anh cơ hồ có thể tưởng tượng được hình ảnh cậu chạy trối chết khi nhận được điện thoại nói anh không thể về ăn cơm.

Cậu nhóc này, thật sự là quá an phận rồi!

Nghĩ vậy, Cốc Tu Cẩn xoay người nhìn về phía Cố Kỳ, “Cố tiểu thư, tôi chợt nhớ tôi còn có chút việc, chỉ sợ không thể cùng cô đi ăn cơm, về nội dung hạng mục, hôm nào chúng ta tìm cơ hội bàn lại đi.”

Nói xong anh xoay người về phía Elma, dặn dò, “Sau này nếu Đường tiên sinh có đến tìm, bảo cậu ấy trực tiếp đến phòng làm việc của tôi.”

Elma sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có biến chuyển to lớn như vậy, vội gật đầu trả lời.

“Cốc tổng, nhưng mà chúng ta đã bàn sắp xong rồi…” Cố Kỳ có chút khó xử nói, khó khăn lắm Cốc Tu Cẩn mới đồng ý cùng cô ăn bữa cơm.

“Thật có lỗi, là tôi sơ sót, lần sau có cơ hội đến lượt tôi mời Cố tiểu thư, tôi đi trước.” Cốc Tu Cẩn nói xong liền vội vàng rời đi, không nhìn đến biểu tình ảo não của Cố Kỳ.

Cố Kỳ thất vọng nhìn bóng dáng anh rời đi, có thể làm cho Cốc Tu Cẩn đột nhiên quyết định hủy cuộc hẹn cùng cô đi ăn tối, chẳng lẽ là cái vị Đường tiên sinh kia? Ngẫm lại cảm thấy không có khả năng này.

Elma mặt không đổi sắc liếc Cố Kỳ một cái, trong lòng lại đang trộm vui mừng.