Sủng Thê Chi Đạo

Chương 59: Tranh giành quyết liệt



Bởi vì tìm được USB từ trong bàn làm việc của cậu, cho nên cuối cùng tất cả mọi người đều nghĩ rằng chính cậu là người trộm tư liệu trong máy tính của Lâm Mỹ.

Bất quá Đường Hiểu biết, căn bản không có cái gọi là kẻ trộm tư liệu, tất cả đều là do Lâm Mỹ tự mình bịa ra lời nói dối, nguyên nhân chính là do chuyện trợ lý lần trước, cô ta đến bây giờ vẫn còn ghi hận cậu, cho nên mới tự biên tự diễn những chuyện này.

Tuy rằng Thường Hưng không tin Đường Hiểu thật sự sẽ trộm tư liệu khách hàng của công ty, nhưng mà chứng cớ đều ở trước mắt, nếu ông bao che cho Đường Hiểu, lại không có cách nào đưa ra một lời giải thích hợp lý cho nhân viên trong công ty, cuối cùng không thể không tạm đình chỉ công việc của Đường Hiểu, đợi điều tra rõ ràng chân tướng sự thật, sẽ để cậu trở về làm lại.

Đường Hiểu cảm thấy âm mưu này nhằm vào cậu thật sự là trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng mọi người vẫn tin tưởng, cậu cũng không còn cách nào, đành phải thu dọn đồ đạc rời khỏi, mà công việc của cậu thì tạm thời bàn giao cho Trịnh Tiểu Minh.

Làm xong những chuyện này, thời gian vừa mới hơn ba giờ.

Đường Hiểu lưỡng tụ thanh phong (liêm khiết, thanh bạch) rời khỏi cao ốc công ty, cậu quay đầu lại đưa mắt nhìn công ty nơi cậu đã làm việc hai tháng, lần này rời khỏi cao ốc, phỏng chừng sẽ không thể trở về .

Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, đây xem như là công việc cậu làm lâu nhất.

Nói thật, Đường Hiểu cũng có chút không muốn, bởi vì nếu không có công việc này, cậu không thể nào gặp được Cốc Tu Cẩn, càng không thể nào cùng anh phát triển đến bước này, từ đáy lòng, cậu vẫn rất thích công việc này.

Trịnh Tiểu Minh xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng Đường Hiểu rời khỏi công ty, quay đầu lại đưa mắt nhìn Lâm Mỹ vẻ mặt không cam lòng, thật sự là thủ đoạn lợi hại, bất quá kết quả lại là hắn ta được lợi.

Với hiểu biết của hắn đối Lâm Mỹ, hiển nhiên nhìn ra được tất cả đều là do cô ta tự biên tự diễn, cái USB kia, rất có thể là do Lâm Mỹ tìm thời điểm trộm bỏ vào, sau đó làm bộ là đồ của Đường Hiểu, thế nên vu oan cho cậu ta.

Chiêu này của Lâm Mỹ nhìn như đơn giản, kì thực là hữu hiệu nhất.

Bởi vì mặc kệ kết quả như thế nào, công ty cũng không thể nào giữ lại một người bị nghi ngờ là ăn cắp tư liệu quan trọng trong công ty, cho nên mặc kệ Đường Hiểu có làm hay không, chỉ cần cậu ta bị nghi ngờ, Thường Hưng cũng không có khả năng giữ cậu ta lại, tạm thời cách chức là chuyện khẳng định.

Lâm Mỹ bày ra chiêu này, cuối cùng không ngờ hắn ta được lợi, tính toán tỉ mỉ, kết quả là lại công dã tràng, nghĩ đến chuyện này, Trịnh Tiểu Minh nằm mơ cũng muốn cười.

Lại nói đến Đường Hiểu tạm rời cương vị công tác, bởi vì vừa mới hơn ba giờ chiều, nếu trở về lúc này, Trương quản gia nhất định sẽ hỏi cậu nguyên nhân, cậu sợ chính mình sẽ chống đỡ không được, cho nên tạm thời không muốn về nhà.

Ở bên ngoài đi dạo một vòng, Đường Hiểu cái gì cũng không mua, nhìn nhìn thời gian, cư nhiên mới bốn giờ, còn tới hai giờ nữa mới đến ‘giờ tan tầm’, thật sự là không biết đi đâu mới được, Đường Hiểu liền dứt khoát đi đến công viên nhỏ ở gần đó, mới vừa ngồi xuống băng ghế dài, di động liền vang lên.

Đường Hiểu phát hiện người gọi là Thường Hưng, có chút ngoài ý muốn, do dự một chút mới bắt máy.

Ở bên kia di động truyền đến lời nói thành khẩn thấm thía của Thường Hưng, “Đường Hiểu, tôi biết cậu sẽ không trộm tư liệu khách hàng của công ty, bất quá tôi tin tưởng cậu cũng vô dụng, trừ khi có thể tìm ra chứng cớ chứng minh cậu trong sạch, nếu không…”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, bất quá Đường Hiểu đã biết là cái gì.

Nếu không c tội danh này sẽ thật sự đổ lên đầu cậu.

Đường Hiểu suy nghĩ một chút, liền đưa ra quyết định, cậu nói, “Giám đốc, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách chứng minh mình trong sạch.”

“Vậy tôi chờ tin tức của cậu.”

Sau khi ngắt điện thoại, Đường Hiểu xoay người chạy đến khu thương mại gần đó, dùng mấy trăm tệ mua một món đồ, sau khi đau lòng, cậu liền bắt xe bus trở lại bên cạnh công ty.

Ở dưới lầu công ty chờ đến khi tan tầm, ước chừng khoảng sáu giờ mười lăm, Đường Hiểu rốt cục đợi được thân ảnh Lâm Mỹ đi ra khỏi cao ốc, đang lúc cậu muốn chạy qua, Trịnh Tiểu Minh đột nhiên đuổi theo Lâm Mỹ, không biết nói gì đó, Lâm Mỹ đột nhiên tức giận rời đi.

Đường Hiểu hồ nghi quan sát một lúc, liền đuổi theo hướng Lâm Mỹ rời khỏi.

Mặc dù bây giờ là giờ cao điểm lúc tan tầm, nhưng nhà Lâm Mỹ ở ngay cạnh công ty, Đường Hiểu từng nghe đồng nghiệp trong công ty nói qua, thân thích của Lâm Mỹ tựa hồ là người có tiền, ở bên cạnh công ty có nhà, cho nên tạm thời cho Lâm Mỹ mượn ở.

Đường Hiểu đi theo một đoạn đường, chung quanh cũng không còn mấy người, cậu lập tức đuổi theo Lâm Mỹ.

“Đường Hiểu?” Lâm Mỹ kinh ngạc nhìn thanh niên đứng trước mặt cô ta, sau khi kịp phản ứng lập tức cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn cậu nói, “Bị tôi vạch trần bộ mặt thật của cậu, cho nên muốn trả thù tôi có phải không?”

“Cái gọi là kẻ trộm tư liệu, tôi nghĩ cô so với tôi càng rõ ràng hơn, cái USB kia căn bản là cô nhân cơ hội bỏ vào bàn làm việc của tôi đúng không?” Đường Hiểu bình tĩnh nói.

Lâm Mỹ bất vi sở động nói, “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”

Đường Hiểu biết cô ta không thừa nhận, liền nói tiếp, “Lâm Mỹ, chuyện chức trợ lý là do giám đốc quyết định, nghiêm túc mà nói, tôi với cô cũng không có thù oán gì, cô nhất thiết phải vu oan hãm hại tôi như vậy sao? Còn nữa, cho dù tôi tạm thời bị cách chức, trợ lý chức vị kia chẳng phải rơi xuống đầu anh Trịnh hay sao, bày mưu tính kế thay người khác mở đường, khiến cho cô vui vẻ như thế sao?”

Lời nói của cậu tựa như một cây ngân châm, vô cùng chính xác đâm vào tim của Lâm Mỹ.

Buổi chiều sau khi Đường Hiểu rời khỏi chức trợ lý, Lâm Mỹ cho rằng cô ta sẽ được thay thế vị trí Đường Hiểu, lại không ngờ, Thường Hưng cư nhiên lại bổ nhiệm Trịnh Tiểu Minh, cộng thêm những lời Trịnh Tiểu Minh vừa nói với cô ta, Lâm Mỹ trong lòng đã sớm mang một cỗ oán khí. Bây giờ bị Đường Hiểu nói những lời châm chọc, rốt cuộc liền kiềm chế không được nữa.

“Đúng vậy. Tư liệu quan trọng bị trộm gì đó đều là do tao bịa ra, mục đích chính là để hãm hại mày, đuổi mày ra khỏi công ty, tao đã sớm cảm thấy mày rất chướng mắt, mày cho là mày rất giỏi sao? Tao bất quá là sử dụng một thủ đoạn nhỏ, mọi người liền cho rằng mày chính là người trộm tư liệu kia, nhưng mà mày có măng lực làm khó dễ được tao sao?” Lâm Mỹ vẻ mặt vặn vẹo nói, giống như Đường Hiểu là kẻ thù giết người thân của cô ta.

Đường Hiểu cũng không tức giận hoặc phẫn nộ, chính là bình tĩnh nói, “Vốn dĩ tôi không thể bắt cô nhận tội, bất quá có thứ này, tôi nghĩ có thể chứng tỏ một cách đầy đủ sự trong sạch của tôi.”

Nói xong, cậu liền lấy ra một cây bút ghi âm vừa mới mua không lâu, cái loại đồ vật này rất đắt, tiêu mất của cậu hơn ba trăm tệ, khiến cậu đau lòng vô cùng, nhưng vừa nghĩ tới có thể chứng minh sự trong sạch của mình, cậu liền cắn răng mua một cái.

Lâm Mỹ đầu tiên là trừng mắt nhìn bút ghi âm trên tay cậu, sau đó mãnh liệt chuyển hướng sang Đường Hiểu, vẻ mặt tức giận cùng kích động, “Mày cư nhiên dám trộm ghi âm lời nói của tao?”

Đường Hiểu có chút lo lắng, liền nói, “Nếu cô dám làm, chẳng lẽ còn sợ người khác không biết sao?”

Lâm Mỹ trên mặt rõ ràng lộ ra sự nóng vội, vài giây sau, cô ta đột nhiên bình tĩnh trở lại, dường như đã suy nghĩ thông suốt chuyện gì, nhìn mà khiến Đường Hiểu nghi hoặc không thôi, sau đó cô ta liền vừa lạnh lùng cười, vừa nói.

“Cho dù người trong công ty biết tao làm thì sao, công ty cũng không thể sa thải tao.”

“Cô nói những lời này là có ý gì?” Đường Hiểu nhíu nhíu mày, không rõ tại sao cô ta vẫn còn một bộ dáng không hề hoảng sợ.

Lâm Mỹ ôm hai tay, đắc ý nói, “Bởi vì chủ tịch công ty bảo hiểm An Dịch là con trai dì năm của tao, mày cảm thấy, anh ất sẽ vì mày mà sa thải tao sao?”

Đường Hiểu ngây ngẩn cả người, không thể tưởng được Lâm Mỹ và chủ tịch của An Dịch cư nhiên là quan hệ thân thích, khó trách cô ta ở công ty dám kiêu ngạo như vậy, lại còn là nhân viên ngay từ lúc công ty An Dịch mới thành lập, thì ra là có tầng này quan hệ. Nếu thật sự như vậy, cậu quả thật nên suy nghĩ lại một chút.

Thấy cậu tựa hồ bị hù dọa, trong mắt Lâm Mỹ hiện lên một tia sáng, đột nhiên rất nhanh chạy qua, vươn tay muốn đoạt lấy bút ghi âm trong tay Đường Hiểu.

Đường Hiểu không ngờ Lâm Mỹ đột nhiên vươn tay đến, vội vàng lui về sau mấy bước, vừa vặn né tránh cánh tay Lâm Mỹ đưa tới, lập tức biết được mục đích của cô ta.

Ánh mắt Lâm Mỹ hung ác, bất chấp tất cả nhào về phía cậu.

Đường Hiểu quả nhiên bị hù dọa, người phụ nữ này nói đến tự tin như vậy, kết quả vẫn muốn đoạt lấy bút ghi âm, xem ra tình huống không hẳn giống với những gì cô ta đã nói.

“Đưa bút ghi âm cho tao!” Lâm Mỹ hung tợn nói, móng tay thật dài không chút do dự cào lên người Đường Hiểu, liều mạng muốn đoạt lấy bút ghi âm, cánh tay Đường Hiểu lập tức bị cào đến bị thương.

“Cô người đàn bà điên này!”

Đường Hiểu tức đến khó thở nói, đồng thời gắt gao che chở bút ghi âm, nói gì cũng không để cô ta cướp đi được, đây chính là chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cậu.

Lâm Mỹ vung tay, lực tay vô cùng lớn, thừa dịp Đường Hiểu bị cô ta kéo đến thiếu chút nữa té ngã, đột nhiên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy nửa đầu bút ghi âm lộ ra trong tay cậu, dùng sức kéo qua.

Làm sao Đường Hiểu có thể để cô ta thực hiện được, trong lúc lôi kéo, bút ghi âm rớt khỏi tay bay ra ngoài, ‘lạch cạch’ rớt lên mặt đất cách đó không xa; cùng lúc đó, vang lên tiếng thắng xe cấp tốc ma sát cùng mặt đất, vừa vặn dừng lại phía trước bút ghi âm.

Lâm Mỹ lập tức bỏ tay Đường Hiểu ra, vẻ mặt vui sướng chạy về phía bút ghi âm, nào biết do chạy quá nhanh, đôi giày cao gót 10cm ‘crắc’ một tiếng liền bị gãy, Lâm Mỹ tư thế bất nhã ngã thẳng trên mặt đất, tựa hồ ngã rất nặng, một lúc lâu cũng không thể đứng lên.

Đường Hiểu quay đầu lại liền thấy một màn như vậy, thầm nghĩ một tiếng ― Báo ứng.

Đúng lúc này, chủ nhân chiếc xe đi xuống, thân ảnh cao lớn vĩ ngạn ngược ánh nắng chiều, Đường Hiểu không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông kia, nhưng lại cảm giác xung quanh có thêm một tia áp bách.