Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 18: Điều tốt đẹp trong tim



Quận chúa Hoa Uy là trưởng nữ của Anh vương nhưng không phải do chính phi của Anh vương sinh ra. Nàng ta được sắc phong Quận chúa toàn nhờ vào việc sinh mẫu là biểu muội của Anh vương, vả lại luôn luôn được sủng ái. Còn đích mẫu của nàng ta lại có toan tính cưng chiều để nàng ta sinh ra hư đốn nên mới nuôi dưỡng nàng ta thành một kẻ không sợ trời không sợ đất như thế.

Hôm nay, nàng ta tới Mộ phủ mang theo căm hận không nhỏ. Vì vài ngày trước phụ vương thay mặt nàng ta cầu hôn trước mặt mọi người, muốn nàng ta kết duyên với Bác Vọng hầu Mộ Hoài.

Quận chúa Hoa Uy chán chê thanh danh của Mộ Hoài không tốt nên lúc đó trong lòng nàng ta không mấy vui vẻ.

Nếu không phải sinh mẫu khuyên bảo nàng ta rằng, đợi mai sau phụ vương kế thừa Đế vị thì nàng ta sẽ trở thành Trưởng công chúa và có thể nuôi nam sủng mình thích. Nếu không thích phò mã thì có thể từ chối không gặp nên nàng ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Ai ngờ sau khi Mộ phủ biết chuyện chẳng những không đánh trống thổi kèn sai người đến phủ đệ Anh vương cầu hôn mà trái lại còn cấu kết với Mạnh gia - thần tử tàn dư của tiền triều nữa chứ.

Điều này quả thật buồn cười biết bao!

Không thèm lấy Quận chúa kim tôn ngọc quý mà lại chọn một nhà thông gia bị người đời chỉ trích ư?

Quận chúa Hoa Uy chợt cảm thấy như bị người ta tát mạnh vào mặt, trong lòng ghê tởm như bị phủ kín phân ruồi vậy, nhưng ngại vì phụ vương ân cần khuyên bảo nên hôm nay nàng ta mới bất đắc dĩ trang điểm lộng lẫy đến đây.

Vì vậy, trước mặt mọi người nàng ta so đo với một nha đầu quê mùa không hiểu biết để Mộ gia phải hối hận và thay đổi thái độ.

Ai ngờ lần này nàng ta ra tay không thành công, chưa kịp thể hiện oai phong trước mặt Mạnh Nguyên thì đã bị người của Mộ gia chặn mất, vả lại vừa khéo còn bị cô mẫu trưởng công chúa Hinh Nguyên khó đối phó này bắt gặp.

Ngay lúc ấy sắc mặt của quận chúa Hoa Uy thay đổi liên tục, thỉnh thoảng thì hồng, chốc chốc lại trắng, có đôi khi còn đen nữa, vô cùng đặc sắc.

Trưởng công chúa Hinh Nguyên là đích trưởng nữ của nguyên hoàng hậu, thân phận quý giá nhường ấy thì sao một Quận chúa lấy lông gà làm lệnh tiễn như nàng ta có thể so sánh được. Bà thấy cô cháu gái này lại gây chuyện thị phi bên ngoài, không những thế còn xúc phạm đến Mộ hầu, tuy bà khinh thường không thèm màng tới nhưng cũng phải đứng ra tỏ thái độ.

“Lão Phong quân bớt giận, đừng để nha đầu điên khùng không hiểu chuyện này quấy rầy sự vui vẻ. Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi của ngài, trong ngôi nhà này có ai dám vượt mặt ngài chứ? Đừng nói đến việc ngài phải lạy nó, ban chỗ ngồi tốt cho nó xem như đã giữ lại thể diện cho cô mẫu ta rồi.”

Mọi người nghe ra ý khinh bỉ trong câu từ của Trưởng công chúa, có người không nhịn được che miệng cười trộm, nhủ thầm Quận chúa dã man không xem ai ra gì này phải có người trị được nàng ta mới thoả.

Trưởng công chúa Hinh Nguyên chưa thôi, chỉ vào quận chúa Hoa Uy: “Còn không nhận lỗi với lão Phong quân đi.”

Quận chúa Hoa Uy thấy các quý phu nhân xung quanh đang sôi nổi nhìn nàng ta, sao trong lòng nàng ta có thể cam chịu được. Nếu hôm nay nàng ta khuất phục thì mai sau sẽ không thể nào ngẩng đầu đi lại ở kinh thành được nữa.

Nghĩ tới đây, nàng ta ngoan cố đáp: “Chẳng qua con chỉ bảo một thần nữ mất nước hàng thần dập đầu với mình thôi thì có gì không đúng? Tuy cô mẫu là trưởng bối của con nhưng phải biết nói lý lẽ chứ.”

Trưởng công chúa Hinh Nguyên không quen biết người của Mạnh gia nên đương nhiên không phải đang chống lưng cho Mạnh Nguyên. Bà lên tiếng dạy dỗ quận chúa Hoa Uy vì cháu gái giọng khách át giọng chủ quấy rầy đến thọ yến của chủ nhà, càng làm mất đi thể thống kiêu ngạo và tôn nghiêm của Thiên gia.

Lần này thấy quận chúa Hoa Uy ngu xuẩn và hồ đồ đến thế, trưởng công chúa Hinh Nguyên không muốn nể mặt nàng ta nữa. Bà thẳng thừng ra lệnh cho ma ma sau lưng: “Giỏi, giỏi, giỏi lắm, ngươi còn dám cãi lời trưởng bối nữa nhỉ. Bây đâu, vả miệng cho ta.”

Bà vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đều hít vào một hơi.

Ôi trời ơi, đây chính là quận chúa Hoa Uy cao cao tại thượng đấy hả, thường ngày chỉ có nàng ta ra tay đánh người thôi chứ, không ngờ cũng có ngày nàng ta bị đánh nữa này.

Mọi người ăn ý cúi đầu giả vờ trốn tránh nhưng ánh mắt cứ một mực nhìn chòng chọc vào tình huống đang xảy ra ở trung tâm, rất sợ mình sẽ bỏ qua khung cảnh rung động đến tâm can thế này. Thậm chí, họ còn nghĩ sau này sẽ kể lại cho con cháu nghe, rằng lão nương từng thấy Quận chúa điêu ngoa bị đánh đấy, không phải ai cũng có thể chứng kiến được mấy việc vậy đâu...

Chát, chát, chát, sức tay của ma ma mang theo gió đánh vào gương mặt của quận chúa Hoa Uy không chút nể nang, thậm chí còn không cho nàng ta cơ hội tránh né.

Nàng ta không ngờ thật sự có người dám đánh mình. Nàng ta ôm mặt ra chiều kinh ngạc và hoang mang, sau đó là xấu hổ không thôi.

Thật ra có đau đấy nhưng nàng ta thấy nhục là nhiều. Ba cái tát này rất đúng mực, không dùng sức đả thương người khác nhưng dấu vết rất khó tiêu tan.

Nếu không lấy khăn lạnh chườm ngay thì bảy ngày sau mới có thể tan hẳn.

Quận chúa Hoa Uy biết đối phương chiếm ưu thế về thân phận nên chắc chắn không thể cứ mãi cứng đầu. Hôm nay dù nàng ta không cam lòng thì cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục nấn ná ở đây.

Nàng ta liếc nhìn ma ma vừa ra tay đánh mình nhưng rốt cuộc không dám l.ỗ mãng nữa, bèn ra lệnh cho tỳ nữ sau lưng: “Chỗ này không hoan nghênh người của phủ Anh vương chúng ta, vậy chúng ta cáo từ đi thôi.”

Mọi người ăn ý lùi sang hai bên, chừa cho người ta con đường lùi bước.

Thế nhưng vào lúc này, Cố hầu, từ nãy đến giờ vẫn lạnh lùng không nói tiếng nào, bất chợt cất giọng: “Quận chúa Hoa Uy muốn đi cứ việc nhưng con tỳ nữ bên cạnh cô phải ở lại.”

Quận chúa Hoa Uy đã chật vật đến mức này, nhưng không ngờ Mộ gia còn chưa chịu bỏ qua cho nàng ta. Nàng ta quay đầu lại liều mạng nhìn lom lom vào Mộ Hoài rồi cắn răng nghiến lợi hỏi: “Mộ hầu giữ nữ sử của ta lại có ý định gì?”

Mộ Hoài tỏ vẻ nhẹ nhàng như mây, không thèm liếc nhìn nàng ta: “Vòng tay vàng trên cổ tay nữ sử của cô bị nghi ngờ là đồ bị mất trộm trong đại nội Hoàng cung, ta đã thấy rồi thì phải đích thân can thiệp vào.”

Quận chúa Hoa Uy ngơ ngác, đương nhiên vòng tay này là phần thưởng của nàng ta, còn việc nó có phải được chế tạo trong cung không thì nàng ta không rõ, nhưng ngẫm nghĩ lại, đồ trong vương phủ có lai lịch sạch sẽ vô cùng, chắc chắn là Mộ Hoài này đang ngậm máu phun người.

Nàng ta biết vào lúc này sẽ không ai đứng về phía mình, cũng khó thể nói lý lẽ nên đành tung ra đòn sát thủ nàng ta thường hay dùng: “Chuyện của phủ Anh vương ta chưa tới lượt ngươi xen vào đâu. Nếu ngươi muốn phá án vậy quay về lấy lệnh bắt người rồi hãy đến phủ Anh vương của ta bàn tiếp.”

Mộ Hoài ra hiệu bằng mắt, sau đó lập tức có hai vú già trung niên bước lên bắt nữ sử kia lại.

Mộ Hoài nhếch môi mỏng như thể đang châm biếm sự ngu ngốc của quận chúa Hoa Uy: “Bổn Sứ quân phá án không cần phải xin lệnh bắt. Một khi ta nghi ai có tội thì cứ việc tống thẳng xuống đại lao. Nếu nữ sử của cô có thể chịu được hình phạt vỡ xương hay nằm gai mà vẫn không khai thì ta sẽ đích thân trả người về.” Tuy nhiên, sống hay chết thì khó nói lắm.

Mắt Hoa Uy Quận chúa đỏ như máu, thường ngày nàng ta luôn ỷ mạnh hiếp yếu, chưa bao giờ nghĩ sẽ có người ghê gớm hơn cả mình.

Nàng ta biết chuyện hôm nay hoàn toàn là vu khống nhưng chỉ hận không thể tìm cái lỗ trốn chạy, cuối cùng nàng ta bèn nói nhỏ với nữ sử đã trưởng thành cùng với mình: “Ngươi yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mối thù này cho ngươi.”

Bỗng chốc nước mắt của nữ sử kia rơi như mưa, hai chân tê liệt, cô ta biết mình đã trở thành người bị vứt bỏ.

Mọi người ở đây, ai không ngốc đều hiểu Mộ hầu đang đổi một cách khác để trút giận cho việc vừa nãy quận chúa Hoa Uy ra tay đánh tỳ nữ của Mộ phủ mà thôi.

Quả thật tin đồn chàng có thù tất báo không phải khoác lác.

Tổ thái phu nhân Cố thị thấy mọi chuyện đã kết thúc, không xen vào nói ai đúng ai sai mà chỉ bĩu môi nhìn ra đằng trước, giục: “Còn không tới xem người ta có bị hoảng sợ không?”

Mọi người đều đang ngờ vực và nghĩ thầm “người ta” này đang chỉ thần thánh phương nào thế.

Mộ Hoài hơi không tình nguyện sải bước đến trước mặt Mạnh Nguyên: “Do Mộ phủ của ta đãi khách không chu toàn nên vừa rồi đã làm Mạnh cô nương hoảng sợ. Mộ mỗ xin lỗi cô.”

Mọi người thấy Mộ hầu cúi người vái chào thì đều run rẩy, bao lâu rồi họ mới được chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy, còn kinh hoàng hơn cả việc quận chúa Hoa Uy bị đánh nữa.

Đây là nịnh thần Mộ Hoài giết người như ngóe trong mắt họ sao?

Nhưng chưa đợi ai hoàn hồn, tổ thái phu Cố thị nhân lại lắc đầu với trưởng công chúa Hinh Nguyên: “Lễ mừng thọ của một bà già neo đơn như ta vốn dĩ không quan trọng gì cho cam, dù có rơi vào tình cảnh bị người ta quấy nhiễu cũng không bị mất miếng da nào. Tuy nhiên, cô nương Mạnh gia này là người ta vừa lòng nhất, ta không muốn thấy con bé bị người khác ức hiếp, mà còn ở Mộ gia ta nữa chứ. Nếu sau này Thiên gia quở trách Mộ gia ta chậm trễ Long tử hay Phượng tôn thì kính mong trưởng công chúa xin tội giúp ta...”

Trưởng công chúa là người khôn khéo nên vừa nghe đã hiểu ngay: “Lão Phong quân yên tâm, không ai dám động đến tâm ý quý báu này của ngài đâu... Nhưng mà không biết đã định ngày lành tháng tốt nào chưa? Ta cũng muốn sớm cho người mang hậu lễ tới để Hầu phu nhân tương lai có thêm trang sức mừng hỉ ấy mà...”

Mọi người ở đây lại kinh hãi muốn rớt cả cằm.

Họ thật sự không nghe lầm đấy chứ? Thọ tinh Cố lão và Trưởng công chúa không phải có ý đó đâu nhỉ?

Nhìn qua Bát cô nương Mạnh gia đã xấu hổ đến mức rời khỏi bàn, bị kéo đến phòng khách của cháu dâu thứ năm thuộc tứ phòng là Lâm Thị của Mộ phủ để né tránh rồi.

Khụ, chẳng trách vừa rồi Mộ hầu chịu cúi mình xin lỗi, vì đó là nương tử tương lai lão thọ tinh chọn cho chàng nên phải dỗ dành một chút đúng không?