Sủng Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 17: Dấu đi



Suốt quãng thời gian ở trên xe Lãnh Hạo Đông vẫn luôn ôm chặt Vân Kiều trong lòng. Hắn sợ chỉ cần nới lỏng tay ra một chút cô liền chạy đi mất, chạy xa khỏi tầm tay của hắn. Tình cảm của hắn đối với cô lớn như vậy tại sao mọi người đều nhìn thấy chỉ riêng cô là không thấy. Khu vườn mê cung mà hắn đích thân tự mình thiết kế cho cô cách khá xa trong tâm thành phố. Nơi ấy khá hoang vu vắng vẻ, hắn muốn nhốt cô trong chiếc lồng vàng của riêng mình hắn.

Khu vườn mê cung này nhìn bề ngoài chỉ là những bức tường cỏ được xếp một cách ngay ngắn nhưng thực tế khi khởi động cơ quan những bức tường có thể di chuyển khiến cho không ai có thể thoát ra. Hắn mất nhiều tâm huyết như vậy chỉ để giữ cô ở lại bên mình. Chiếc xe từ từ tiến vào trong sân Lãnh Hạo Đông bế Vân Kiều trên tay tiến vào trong nhà.

Vân Kiều từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cô biết rằng dù cho có cố gắng chạy nhanh tới mức nào đi chăng nữa cũng sẽ bị hắn bắt lại. Nhưng cô vẫn cố chấp vẫn luôn tin rằng mình có thể chạy thoát khỏi hắn nhưng sự thật luôn phũ phàng như vậy. Vân Kiều từ từ ngồi dậy liền nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau phát lên những âm thanh lạch cạch. Một cảm giác khác lạ phía cổ chân cô liền lật chân lên đập vào mắt mình lại là một chiếc xích sắt bên trong bọc một lớp lông khá mềm mại. Vân Kiều hoang mang nhìn cổ chân mình, cô bước xuống giường kéo sợi xích sắt xem có thể dẫn được đến đâu. Không nằm ngoài dự tính dây xích chỉ đủ dài để hoạt động thoải mái trong phòng chứ không thể ra khỏi cửa. Cô thẫn thờ ngồi xuống nền nhà, từng giọt nước mắt lấp lánh trượt trên đôi gò má rơi xuống nền nhà. Giờ đây hai chữ tự do mà cô hằng mong ước đã hoàn toàn bị dập tắt. Hắn vậy mà lại nhẫn tâm đem cô nhốt vào một nơi xa lạ như vậy.

Cánh cửa phòng bật mở một thân hình cao lớn quen thuộc bước vào. Vân Kiều không cần nhìn cũng có thể đoán ra được đó là ai. Lãnh Hạo Đông tới gần đem cô từ dưới sàn nhà bế lên trên giường. Từ đầu đến cuối vẫn là gương mặt không cảm xúc khiến cô vô cùng khó chịu. Cô tức giận đẩy tay hắn ra với lấy chiếc gối ném vào người hắn quát lớn:

- Anh mau cút đi cho tôi, tại sao đến tận bây giờ vẫn không chịu buông tha cho tôi hả. Rốt cuộc tôi đã nợ anh cái gì tại sao cứ phải đeo bám tôi như vậy. Nếu anh muốn tiền, được tôi liền trả hết nợ cho anh chỉ cần anh buông tha cho tôi có được không.

Lãnh Hạo Đông nhìn người con gái trước mặt thì ra trước giờ cô luôn nghĩ hắn giữ cô ở bên cạnh chỉ vì món nợ hai mươi tỷ của ba cô thôi sao. Mọi sự tức giận dồn nén trong suốt ba năm qua khiến hắn như muốn trút hết tất cả lên người cô. Gân xanh trên cơ thể nổi hết lên hắn nắm chặt tay kìm nén hoả khí trong lòng. Hắn mạnh bạo đè cô xuống giường, gằn giọng:



- Em tất cả mọi thứ đều đơn giản như vậy sao. Em nghĩ vì sao tôi có thể dễ dàng đem em đi như vậy. Món nợ hai mươi tỷ ấy là do ba em tự mình tới bán em cho tôi nếu không tin em có thể xem cái này.

Hắn buông tay ra khỏi người cô đi tới bên bàn lấy ra một chiếc laptop ấn vào một tệp quan trọng đưa tới trước mặt cô. Trong tệp ấy chứa một đoạn video nội dung chính là đoạn đối thoại giữa ba cô và Lãnh Hạo Đông. Vì công ty đang trên bờ vực phá sản ba cô đã tới quỳ xuống cầu xin hắn cứu vớt công ty của bản thân. Ba cô chấp nhận bán đi đứa con gái duy nhất của mình để đổi lại sự nghiệp nửa đời của ông ấy. Vân Kiều suy sụp hoàn toàn khi biết được sự thật. Cô nhớ lại toàn bộ sự việc ba năm trước, tối hôm ấy lời nhắn của mẹ dường như đã tố cáo việc bà ấy gián tiếp đem con gái mình bán đi. Ngay cả thức ăn cũng đã được tẩm thuốc khiến cô mê man tạo cơ hội cho hắn đem cô đi. Cô đau đớn nằm trên giường nước mắt rơi ướt cả tấm đệm bên dưới Lãnh Hạo Đông mặc dù bề ngoài phủ lên lớp băng lạnh lẽo nhưng bên trong lại cảm thấy vô cùng xót xa. Hắn biết rằng nói ra sự thật sẽ khiến cô vô cùng đau lòng nhưng chỉ có vậy mới dập tắt được toàn bộ hi vọng của cô. Nhưng cô đã chạy trốn khỏi hắn theo lý mà nói chắc chắn sẽ phải bị phạt. Hắn đợi cho cô bình tĩnh lại một chút đi đến bên chiếc tủ nhỏ lấy ra một dụng cụ khá lạ giống như một ống tiêm. Đầu của nó có rất nhiều những cây kim nhỏ tạo thành. Thân dụng cụ là ống đựng chất lỏng màu đen. Hắn tiến lại giường lấy trong túi mình một dải lụa khá dài màu đỏ mặc kệ sự phản kháng vô ích của Vân Kiều mà trói chặt cô lại. Hắn dùng một cây kéo cắt mảnh vải trên vai của cô ra làm lộ vết bớt hình con bươm bướm trên xương quai xanh tinh xảo. Cô như chết lặng khi thấy hành động của hắn, dùng hết sức mình cố gắng chống cự, cầu xin hắn:

- Tôi sai rồi xin anh đừng làm hại tôi, tôi hứa sẽ ngoan mà cầu xin anh đừng...

Không đợi cô nói hết hắn đem một miếng vải lớn chặn miệng cô lại nhẹ nhàng nói:

- Sẽ đau đấy, em cố chịu ngậm chặt miếng vải này. Xong nhanh thôi.

Đồng tử Vân Kiều co lại kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn không chần chừ dùng mũi kim nhọn đâm xuống làn da trắng nõn mịn màng của cô. Vân Kiều đau đớn ngửa đầu ra sau thở dốc, từng mũi kim đi qua đều để lại cho cô nỗi đau khó chịu. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm chiếc váy khiến nó bó sát vào cơ thể. Lãnh Hạo Đông nén nhịn dục hỏa trong người tập trung khắc tên mình bên trên vết bớt kia. Năm tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng hắn cũng làm xong. Nhìn lên Vân Kiều thấy cô đã ngất đi vì đau. Hắn cởi trói cho cô đem cô vào phòng tắm rồi sai gia nhân lên tắm rửa ,thay đồ cho cô. Cuối cùng hắn cũng chỉ thiếu một bước nữa là hoàn toàn đánh dấu chủ quyền người con gái của mình.