Hai người tương tác với nhau, phảng phất như muốn ngăn cách với tất cả tất cả mọi người.
Hách Liên Tử Hiên đứng ở chỗ này giống như một người dư thừa, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, cũng không tự muốn tự làm mất mặt nên đi về phía vị trí của mình.
Đợi Hách Liên Tử Hiên rời đi, A Trần lúc này mới ngồi thẳng ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Phượng Sở Ca, vẻ mặt nghiêm túc.
"Nữ nhân, về sau không cho phép ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy."
Phượng Sở Ca vốn dĩ cầm lấy thứ gì đó rồi bắt đầu ăn, một câu nói kia suýt nữa thì làm nàng bị sặc.
Nàng giật giật môi nhìn về phía A Trần: "Tiểu quỷ, tỷ tỷ nhà ngươi vốn thiên sinh lệ chất."
Lông mày A Trần hơi động một chút, hai tay khoanh trước ngực: "Mặc kệ, dù sao ngươi cũng không được ăn mặc xinh đẹp như vậy trước mặt người khác."
Phượng Sở Ca sắc mặt cứng đờ.
Nàng phát hiện tư duy tiểu tử này nàng thật khó có thể lý giải..
* * *
Cùng lúc đó, cơ hồ tất cả mọi người hữu ý hay vô tình đều nhìn lại đây.
Mọi người ở đây nhìn Phượng Sở Ca với những ánh mắt khác nhau.
Có cực kỳ hâm mộ, có giật mình, có xem thường.
Trong đám người thế nhưng lại có hai ánh mắt đặc biệt một mực rơi trên người Phượng Sở Ca.
Một là nữ tử trước mặt đã biết Phượng Sở Ca, Thuỷ Ngọc Nhi.
Còn lại là người trước đó gả đến Vân gia Phượng Thiển Tuyết.
Thuỷ Ngọc Nhi giật mình sững sờ ngồi tại chỗ, hoàn toàn không hồi phục tinh thần lại..
Trong đầu nàng như cũ hiện lên xưng hô của Tam vương gia cùng Ngũ vương gia đối với nữ nhân này.
Cho tới nay, bên ngoài vẫn luôn đồn đại dung mạo Phượng Sở Ca xấu vô cùng. Không chỉ có thế, qua nhiều năm như vậy, Phượng Sở Ca vẫn luôn là trò cười cho những thế gia các nàng.
Nhưng hiện tại, có người nói cho nàng biết nữ nhân có dung mạo tuyệt sắc này trước đó còn làm nàng bị thương là Phượng Sở Ca.
Chuyện này để cho nàng tiếp thu thế nào được?
"Nguyên lai ngươi chính là Phượng Sở Ca.." Thuỷ Ngọc Nhi trừng mắt, phẫn hận nói.
Phượng Sở Ca khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thuỷ Ngọc Nhi, gật đầu một cái: "Ừ, là ta."
"Phượng Sở Ca.. Ngươi quả nhiên cùng lời đồn bên ngoài có chút chênh lệch." Nói xong, Thuỷ Ngọc Nhi đảo mắt qua Tử Lan bên cạnh Phượng Sở Ca.
Thuỷ Ngọc Nhi nhớ rõ, ngày đó tại cửa hàng ngầm, chính là thị nữ này ngăn cản nàng ta công kích Phượng Sở Ca.
Lại nghĩ đến thời gian này bên ngoài đồn đại Phượng Sở Ca nghịch tập, Thuỷ Ngọc Nhi lúc này đã cho rằng dựa vào thị nữ kia Phượng Sở mới có thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa như thế.
Nghĩ thế, nàng ta cười lạnh một tiếng.
Tướng mạo đẹp mắt thì như thế nào? Nói cho cùng thì vẫn chỉ là phế vật mà thôi!
"Quả thật dưới đại thụ là nơi hóng mát rất tốt, Phượng tiểu thư đã tìm được chỗ dựa tốt nên không cần phải lo lắng gì rồi, dù cho chính mình chỉ là phế vật mà thôi!"
Nghe được lời nói chua ngoa này, Phượng Sở Ca ngoành mặt làm ngơ, tựa hồ những lời nàng ta nói không có quan hệ gì với nàng.
Tử Lan là người nóng tính, gần đây nàng không thể chịu được người khác vu oan tiểu thư nhà mình. Nghe xong những lời Thuỷ Ngọc Nhi vừa nói, nhất thời phẫn hận khó nhịn: "Ngươi nói cái gì?"
Vừa thấy được ánh mắt Tử Lan hệt như sát nhân, Thuỷ Ngọc Nhi run lên cuối cùng thu hồi ánh mắt.
"Phượng tiểu thư, gia muội tuổi còn nhỏ, không biết cách nói chuyện.. Mong ngươi có thể thứ lỗi." Thuỷ Vô Tích ngồi bên cạnh Thuỷ Ngọc Nhi đã thu hết tất cả động thái bên này vào đáy mắt. Thấy tình thế không đúng lập tức lên tiếng.