Sủng Thiếp Đông Cung

Chương 7



Trưởng công chúa là mẹ cả của Khương Họa, Khương Họa vốn nên đi gặp bà ta, chưa kể bà ta còn có thân phận tôn quý ở đó.

“Họa Họa của ta trưởng thành rồi" - Lão thái thái thở dài. Khi trước con bé bỏ nhà đi trong cơn thịnh nộ cũng là vì bị chuyện Trưởng công chúa muốn gả cho cha mình chọc giận. Nhưng lần này trở về, nàng lại chủ động nhắc tới việc đi thỉnh an, rõ ràng là đã hiểu phải thỏa hiệp rồi. Dù không nỡ để cháu gái bảo bối của mình như thế, song bà cũng đành cúi đầu dưới mái hiên người. Dù cháu gái ở nhà có được sủng ái cỡ nào, nhưng ra cửa cũng sẽ gặp phải những loại người muôn hình vạn trạng. Ở kinh đô này, người cao quý hơn Khương phủ nhiều lắm, con bé luôn phải học cách cúi đầu.

Lão thái thái dặn dò: "Gặp Trưởng công chúa rồi, Họa Họa cùng Trừng ca nhi lại về...".

Nói tới đây, bà do dự nhìn Khương Họa, nắm lấy tay Khương Họa, muốn nói lại thôi. Có mấy lời bà thật sự không biết nên nói ra miệng như thế nào. Nếu con bé biết, nàng có thể quay người trở về Tô Châu hay không?

Khương Vĩ nói: "Họa Họa, Trưởng công chúa trước đây có một cô con gái, tên là Hạ Tư Dao, từ nhỏ nàng ta đã sống với Trưởng công chúa trong phủ công chúa. Sau khi Trưởng công chúa đến đây, trong phủ công chúa chỉ còn lại một mình Hạ Tư Dao. Nàng ta cũng thường đến đây ở. Chỗ nàng ta ở... là viện ban đầu của con".

Mặc dù vẻ mặt của Khương Vĩ rất bình tĩnh, nhưng ngón tay dưới tay áo lại bị ông siết chặt, các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch vì dùng lực quá lớn.

Gia đình hoàn hảo của ông đã bị Trưởng công chúa phá hỏng, chỉ vì Trưởng công chúa góa chồng nhìn trúng ông, nên người vợ xinh đẹp dịu dàng của ông bị Thái hậu kiếm cớ giáng xuống làm thiếp thất, hòn ngọc quý trên tay ông rời nhà đi xa, ngay cả chỗ ở của con gái ông cũng không giữ được.

“Họa Họa, đừng tức giận" - Lão thái thái cẩn thận nhìn sắc mặt của Khương Họa, thấy vẻ mặt lãnh đạm của nàng, không rõ nàng đang nghĩ gì: “Họa Họa đến sống bên cạnh bà nội được không? Viện của bà nội đã sớm tu sửa tốt cho con rồi, con xem đi, nếu không vừa ý bà nội sẽ đổi cho con".

Lúc này Khương Trừng lúc này cũng nghe ra, hóa ra là con gái của Trưởng công chúa và chồng trước của bà ta cũng ở trong Khương phủ, còn cướp viện của chị gái cậu. Khuôn mặt của cậu căng lên, đôi mày nhăn tít lại, rõ ràng là đang tức giận.

Khương Họa không hề tức giận, lúc ở Tô Châu nàng đã biết chuyện trong nhà rồi.

Phò mã ban đầu của Trưởng công chúa họ Hạ, sau khi thành thân, bà ta sống với Phò mã và con gái Hạ Tư Dao trong phủ công chúa. Sau đó, Phò mã mất sớm vì bệnh tật, Trưởng công chúa ở góa được mấy năm thì lại gả cho cha.

Phủ công chúa đó là nơi Hạ Phò mã từng sống. Lần này, Trưởng công chúa không tiếp tục sống ở phủ công chúa mà sống ở Khương phủ, trong phủ công chúa chỉ còn dư lại một Hạ Tư Dao tuổi còn nhỏ, nên bèn đưa nàng ta về Khương phủ.

Khương Họa là bảo bối của toàn bộ Khương phủ, viện của nàng đương nhiên là tinh xảo nhất. Hạ Tư Dao chỉ lớn hơn nàng một tuổi, ánh mắt của các bé gái bảy tám tuổi cũng không khác nhau mấy, thế nên Hạ Tư Dao liếc mắt đã thích viện của Khương Họa, nói là ở nhờ, chờ Khương Họa quay lại rồi sẽ dọn ra. Nhưng sau bao nhiêu năm, sao có thể bảo Quận chúa dọn đi được.

Vì vậy, từ sáu năm trước, khi Khương Họa rời khỏi Khương phủ, Trưởng công chúa vừa mới gả vào đây, viện của nàng đã bị cướp đi rồi.

Nàng cũng biết rằng sau khi Hạ Tư Dao sống ở Khương phủ, Thái hậu lo lắng rằng cháu gái của bà ta sẽ bị bắt nạt nên đã đặc biệt yêu cầu Hoàng đế hạ chỉ cho Hạ Tư Dao được phong làm Quận chúa.

Theo quy định, con gái của Trưởng công chúa phải theo tước vị của Phò mã, không thể phong Quận chúa. Nhưng người trong hoàng thất triều đại này quá ít, Hoàng đế cũng chỉ có một cô em gái là Trưởng công chúa Bình Dương, đời sau ngoại trừ Thái tử cùng Nhị hoàng tử, cũng chỉ có một đứa cháu gái như vậy, Hoàng đế lại do Thái hậu nuôi nấng, cho nên tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Vì vậy, trong Khương phủ, người có địa vị cao nhất không phải là bà nội và cha nàng, mà là Trưởng công chúa và con gái Quận chúa của bà ta.

“Bà nội, trong cái viện kia toàn là đồ chơi trẻ con, con đã không thích từ lâu rồi". Khương Họa tựa đầu vào vai lão thái thái: “Đã nhiều năm con không gặp bà nội như vậy, tất nhiên là càng sống gần bà nội càng tốt".

“Được, được, vậy Họa Họa sẽ sống bên cạnh bà nội" - Lão thái thái âu yếm vuốt ve Khương Họa, đứa cháu gái bảo bối của bà đã thực sự trưởng thành rồi.

Xét về tôn ti, lão thái thái cũng phải hành lễ khi thấy Trưởng công chúa, cũng may lão thái thái là mẹ chồng của Trưởng công chúa, bà không gặp Trưởng công chúa thì người ta cũng chẳng bới móc được điều gì. Mấy năm nay, tuy rằng hai người ở cùng một phủ nhưng quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp mặt được mấy lần. Chỉ là bà có thể không đi, song cháu gái bảo bối của bà không thể không đi.

Khương Họa đứng lên, kéo Khương Trừng, đi theo Khương Vĩ vào sân của Trưởng công chúa.

Tin tức hai chị em về kinh đã truyền vào trong phủ từ lâu, hôm nay lại là Trịnh quản gia đích thân tới đón, cho nên Trưởng công chúa đương nhiên cũng biết.

Hôm nay tinh thần bà ta không được tốt, nhưng vẫn cố gắng gượng đứng dậy trang điểm một chút.

Hạ Tư Dao nghịch một chiếc trâm hình phượng bằng vàng trên bàn trang điểm, cong môi bất mãn nói: "Mẫu thân, nàng ta chỉ là một thứ nữ, người muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì trực tiếp đuổi đi là được, sao còn phải cố ý trang điểm chỉ vì để gặp nàng ta chứ?".

Trưởng công chúa Bình Dương lấy chiếc trâm phượng hoàng vàng ra khỏi tay nàng ta, cài lên búi tóc, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy sắc mặt vẫn có chút vàng, lại bôi lên mặt một lớp phấn nữa.

“A Dao, tuy nàng là thứ nữ nhưng lại là con gái yêu của lão gia, hai người các con cũng trạc tuổi nhau nên phải hòa thuận mới đúng". Trưởng công chúa Bình Dương lo lắng, lại dặn dò một câu: “Con cũng đừng bắt nạt con bé".

Hạ Tư Dao khịt mũi: "Mẫu thân, con đường đường là Quận chúa, nếu quá thân cận với một thứ nữ sẽ bị coi thường không ra gì".

Trưởng công chúa Bình Dương bôi chút son bóng lên môi: "Tuy rằng nàng là thứ nữ, nhưng ta nghe nói từ nhỏ cũng được dạy dỗ theo khuôn phép đích trưởng nữ, phép tắc hẳn không tệ. Con hơn nó một tuổi, nhường chút đi".

“Mẫu thân!” - Hạ Tư Dao giậm chân: “Người còn chưa gặp nàng ta mà đã bắt đầu thiên vị nàng ta rồi! Tuy rằng nàng ta gọi người là mẫu thân, nhưng dù sao nàng ta cũng không phải con ruột của người. Chẳng lẽ người lại uất ức con gái của mình vì người ngoài?".

“Đúng là nóng nảy, tức giận rồi à?” - Trưởng công chúa nhéo nhéo má của Hạ Tư Dao: “Tuy rằng ta là mẹ cả của nàng ta, nhưng trong lòng nàng ta cũng không nhất định coi ta là mẫu thân. Năm đó khi nàng ta rời nhà cũng đã tám tuổi rồi, mấy năm nay lại lớn lên ở nhà cậu, ai biết những người đó đã nói gì với nàng chứ. Không chừng nàng ta còn ghi hận ta đấy chứ".

Hạ Tư Dao tức khắc trợn to hai mắt: "Nàng ta dám! Một thứ nữ nho nhỏ lại dám vô lễ với công chúa?!".

“Ai nói nàng ta sẽ bất kính với ta?” - Trưởng công chúa khẽ cười: “Nàng là con gái yêu của Vĩ lang, nể mặt Vĩ lang cũng sẽ không bất kính với ta".

Nhìn thấy Trưởng công chúa tuổi nhắc đến Khương Vĩ với vẻ mặt ngọt ngào, Hạ Tư Dao cau mày. Cha ruột Hạ Phò mã của nàng qua đời sớm nên nàng không có một chút ấn tượng nào. Vả lại, nàng đã sống trong phủ công chúa từ khi còn nhỏ, không thân với nhà họ Hạ. Lại nói tiếp, nàng ở Khương phủ được sáu năm, trong lòng cũng coi Khương Vĩ như cha ruột của mình.

Nhưng Khương Vĩ không thân thiết với nàng, tôn trọng mà xa lánh, giống như thái độ của một viên quan đối với Quận chúa, không giống cha kế chút nào - đương nhiên Khương Vĩ cũng không phải cha kế của nàng, nàng cũng không đổi họ Khương.

Lúc này, Hạ Tư Dao cảm thấy hơi khó chịu khi nghe mẹ nói Khương Họa là "con gái yêu" của Khương Vĩ.

"Mẫu thân" - Hạ Tư Dao dựa vào người Trưởng công chúa Bình Dương: "Người xem xem bây giờ là giờ nào rồi?! Người cũng đã dặm lại trang điểm bao nhiêu lần rồi? Không phải Trịnh quản gia đã đến bến tàu đón người từ sáng sớm rồi sao, cho dù có bò thì lúc này cũng nên đến đây thỉnh an người rồi chứ đúng không? Con nói nè, có phải Khương Họa cố ý hay không?".

“Chắc là... có chuyện gì bị trì hoãn?” - Trưởng công chúa nhìn người hầu gái bên cạnh.

Hầu gái cúi đầu đáp: "Cô nương và công tử về phủ vào giờ Mùi, sau khi trở về thì trực tiếp đến viện của lão thái thái".

“Người xem xem, con nói gì nhỉ, đây là không để mẫu thân vào mắt!” - Hạ Tư Dao lớn giọng: “Trước có quốc lễ, sau mới gia lễ. Mẫu thân là Trưởng công chúa, Khương Họa nên đến bái kiến người trước, sau đó mới gặp lão thái thái".

Trưởng công chúa Bình Dương cũng có chút không vui trong lòng. Bà ta gả vào Khương phủ, vốn dĩ hy vọng giống như Khương phu nhân ban đầu Lâm Nhã Thi, vợ chồng ân ái, mẹ chồng con dâu hòa thuận. Không ngờ Khương Vĩ lại rất tôn trọng bà ta, song chưa bao giờ thân mật với bà ta, ngay cả ngày thành thân có say tí bỉ cũng chẳng động phòng với bà ta. Sáu năm qua đi, hai người họ chưa từng xảy ra quan hệ dù chỉ một lần...

Ngay cả lão thái thái cũng luôn chướng mắt bà ta, bà ta cảm thấy nếu không phải bà ta có thân phận Trưởng công chúa, lão thái thái nhất định sẽ tìm cớ đặt ra quy tắc cho bà, nhân cơ hội mà mài giũa bà.

Những ngày bà ta sống chẳng khác gì khi còn ở góa.

Nhưng bảo bà từ bỏ Khương Vĩ thì bà ta hoàn toàn không muốn. Trưởng công chúa Bình Dương luôn cảm thấy chỉ cần bà thành tâm, một ngày nào đó Khương Vĩ sẽ cầm sắt hòa minh.

“Thôi bỏ đi" - Giọng điệu Trưởng công chúa bất mãn: “Lão thái thái hẳn là rất nhớ cháu gái. Khương Họa đi gặp lão thái thái trước cũng không vấn đề gì".

Hạ Tư Dao đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy giọng nói của người hầu gái trong viện: "Phò mã đến rồi, cô... cô nương, công tử đến rồi".

Hạ Tư Dao sửng sốt một chút, trong lòng thầm khó chịu: Nếu như Khương Họa và Khương Trừng đến, nàng ta còn có thể xúi mẹ để bọn họ đứng trong sân cả canh giờ. Nhưng Khương Vĩ cũng đi cùng, nàng ta không thể làm như vậy. Khương Vĩ tới không cần phải thông báo. có thể trực tiếp vào nhà.

Quả nhiên ngay sau đó, Khương Vĩ đã đưa con gái và con trai vào nhà.

Hạ Tư Dao há to miệng.

Khương Họa chải Tùy Vân Kế, chiếc áo choàng màu hồng anh đào trông hơi nhăn nhúm, rõ ràng là chưa kịp thay quần áo trực tiếp đến đây. Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng, mấy sợi tóc rối bù lại khiến nàng thêm quyến rũ.

Nàng đi theo phía sau Khương Vĩ, bước đi uyển chuyển, hai má tuyết trắng như pha lê, đôi môi ửng hồng căng mọng. Nàng cụp mắt xuống, lông mi dài và dày che khuất thần sắc trong mắt nàng.

Làn da trắng như tuyết, yểu điệu như tiên tử.

Trong lòng Hạ Tư Dao nảy sinh một nghi vấn: Non nước Giang Nam thật sự nuôi mỹ nhân thế sao?

“Gặp qua Trưởng công chúa" - Khương Vĩ vái chào.

Khương Họa và Khương Trừng cũng hành lễ quy củ: "Gặp qua mẫu thân".

Hạ Tư Dao tỉnh táo lại, thứ nữ của Khương phủ này trời sinh dung mạo bất phàm, chẳng trách từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của Khương Vĩ. Vốn dĩ nàng ta cho rằng thứ nữ không thu hút cũng giống như những thứ nữ mà nàng ta từng gặp, nhát gan rụt rè, rụt vai cong lưng trước mặt mình. Nàng ta không ngờ nàng lại có nhan sắc khuynh thành như vậy!!

Trong lòng nàng có chút khó chịu, một lúc sau mới nhận ra mẫu thân không phát ra tiếng động, nàng quay đầu nhìn về phía mẫu thân mới phát hiện Trưởng công chúa đang ngơ ngác nhìn Khương Họa, quên không cho nàng ta đứng dậy.

Nàng ta xinh đẹp thế nào mà ngay cả mẹ nàng cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ?!

Hạ Tư Dao tức thì đằng đằng lửa giận, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là cái thá gì mà cũng dám gọi Trưởng công chúa là mẫu thân?!".
— QUẢNG CÁO —