Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 91: Chương 88





Chẳng biết từ lúc nào lại thêm một trận tuyết rơi xuống, nhỏ nhỏ vụn vụn giống như bồ công anh trong gió, dương dương sái sái.

Gió thổi một trận làm mê mắt người nhìn.

Dạ Nhất lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ tiếc hai đạo thân ảnh kia đã vào bên trong, nhìn không rõ nữa.

Một tiểu thái giám tươi cười, khom mình: "Nhất gia, ngài nhìn này, tuyết lại rơi hay ngài đến bên trong phòng uống chén trà rồi lại đi?"
Hắn không giống các ám vệ khác làm việc trong bóng tối, hắn như tâm phúc của Tấn Vương , cho nên trong Triều Huy Đường rất nhiều người đều biết hắn.

Hai bà tử khiêng kiệu cùng vài nha hoàn từ Vinh hi viện theo tới đều đang được hướng dẫn đến phòng bên cạnh.
"Không cần." Dạ Nhất lắc đầu, vừa đi ra ngoài, vừa nhìn về phía cỗ kiệu cùng một đám nha hoàn bà tử, giống như vô tình hỏi: "Vị kia là?"
"Ngài hỏi vị vừa mới đi vào kia a? ! Vị kia nô tài cũng không biết rõ, là tân sủng của điện hạ ở Vinh hi viện Tô phu nhân."
Dạ Nhất cười một tiếng, vỗ vai tiểu thái giám , tựa hồ muốn nói hắn nói chuyện khoa trương rồi.

Tiểu thái giám nói Tô phu nhân hoài thai tiểu chủ tử thứ hai cho Tấn Vương phủ.
Dạ Nhất là ám vệ , lại là ngồi vững vàng trên chiếc ghế đệ nhất thủ lĩnh.

Đó không phải là chức ai cũng có thể làm , trừ võ công cao cường, mỗi người đều có chỗ hơn người.

Tỷ như Dạ Nhất là đã gặp qua một lần là không quên được.

Hắn trước kia đã gặp vị Tô phu nhân này.
Thật sự là quá khéo .
*
Phúc Thành đang nóng giận khi Ngọc Nương đến .

Sớm nghe người ta thông báo, hắn sẽ ở cửa chờ , vừa thấy Ngọc Nương hắn vội bước lên trước đón nàng vào.
"Phúc tổng quản, điện hạ như thế nào rồi? Ta nghe nói độc trong người điện hạ phát tác ?" Ngọc Nương có chút do dự nói, Ngọc Thiền hầu hạ cởi áo choàng cho nàng.

Phúc Thành mặt mày ủ rũ ;” Cũng không biết xảy ra chuyện gì , thuốc thử qua không có vấn đề, ..." Hắn ngưng một lát: "Tô phu nhân ngươi chớ vào đi , điện hạ đã thông báo không cho nói cho ngươi biết, cũng không biết con thỏ nhỏ chết dẫm nào lỡ miệng."
Con thỏ nhỏ chết dẫm kia tự nhiên là Thập Dạ.
" Điện hạ hiện tại như thế nào ?"
"..."
"Ta muốn xem một chút."
Ngọc Nương cứng rắn muốn xông lên, Phúc Thành cũng không cản trở nàng.

Nói cho cùng hắn cũng có tư tâm , tuy là điện hạ không cho, nhưng nếu phu nhân kiên trì, vẫn có thể trì hoãn một chút, cũng đỡ phải chịu khổ .
Vào phòng ngủ, lướt qua bình phong, Ngọc Nương đã nhìn thấy Tấn Vương nằm ở trên giường.

Giống như đang ngủ , nhưng hai tay cùng hai chân đều bị cột vào trên giường.

Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Vương thế này, nhưng mà là lần đầu tiên nàng đau lòng thế này.

Đại khái là trước kia không dám nghĩ nhiều, mà hiện thời hai người có hài tử, hoàn toàn bất đồng với ngày xưa.
"Điện hạ thế này bao lâu ? Lưu Lương Y khi nào có thể tìm được biện pháp giải quyết?"
Phúc Thành im lặng không lên tiếng, Ngọc Nương thở dài nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi."
Lời nói chính là muốn sử dụng biện pháp của nàng, Phúc Thành do dự nói: "Phu nhân , thân thể..."
"Không có việc gì, sẽ không bị thương ."
Về phần tại sao không bị thương , thì không thể nói .
Phúc Thành còn muốn nói điều gì, bị Ngọc Thiền kéo đi, hai người liền ra ngoài .
*
Ngọc Nương ở bên trong gần hai canh giờ mới đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, cũng không ở lâu liền về Vinh hi viện .
Sau khi trở về, Ngọc Thiền thấy nàng tâm sự nặng nề , chỉ nghĩ nàng lo lắng cho Tấn Vương, nên khuyên nàng vài câu.

Nàng ấy không biết Ngọc Nương thực lo lắng Tấn Vương, nhưng còn có một chuyện khác đè trong nội tâm.
Nàng nhận biết cái sẹo của nam nhân kia.

Vì vết sẹo đó vị trí quá đặc thù, cũng là đại bước ngoặt lớn trong đời nàng, cho nên Ngọc Nương còn nhớ rõ ràng.

Hôm đó Ngọc Nương từ trong hôn mê tỉnh lại, đèn đã lên.

Đường không người, đèn lồng tựa như trăng sáng chiếu ở góc đường.

Xa xa mơ hồ có tiếng đàn sáo, nam nữ trêu chọc nhau, tiếng nghênh đón , chào mời, làm cho nàng bừng tỉnh cứ ngỡ là mình đang nằm mơ.
Thật lâu mới thanh tỉnh lại, quần áo hỗn độn , toàn thân như bị xe nghiền qua đau đớn, cùng khác thường ,thì còn có gì không hiểu nữa? Ngọc Nương như bị sét đánh, hận không thể chết cho rồi .
Nhưng nàng không muốn chết, cũng không cam lòng, mình bị người hại, lại chết ở một nơi không người , hẻo lánh, kẻ hại nàng tiếp tục sống, mà thân nhân nàng lại đau xót.

Ngọc Nương không cam lòng, vội vã thu thập một chút, liền nghiêng ngả chao đảo đi về.

Lại đụng phải hai tên ăn mày.
Kỳ thật chuyện này đối với Ngọc Nương mới tạo thành bóng ma, so với sự kiện kia nghiêm trọng hơn, dù sao quá trình kia nàng hôn mê, cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng hai tên ăn mày này mặt mày dơ bẩn , dữ tợn cười cợt, nàng rất sợ hãi, giờ mỗi lần nghĩ còn thấy ớn.

May mắn, có người đi qua, dọa hai tên ăn mày giúp nàng khỏi bị làm nhục.

Người nọ một thân áo đen, trên mặt có vết sẹo.


Nghiêm túc mà nói, người này xem như ân nhân của nàng.

thời điểm gặp lại như thế này, Ngọc Nương không muốn nói lời cảm tạ, chỉ có cảm giác muốn tách né tránh.

Đó vĩnh viễn là bóng ma nàng không muốn đối mặt.

Nàng thậm chí nghĩ, người kia ở Triều Huy Đường xuất nhập tự nhiên, nhất định là tâm phúc của Tấn Vương, nếu như nhận ra nàng, sẽ nói cùng Tấn Vương ?
*
Lưu Lương Y hai ngày nay đều không về, cứ ở Triều Huy Đường.
Hắn lúc này đã hoàn toàn điên cuồng, đầu tóc rối loạn, hai mắt tràn đầy tia máu.

Thần bí lẩm nhẩm , trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Hắn đã đem phương thuốc kia thử qua vô số lần, xác định dược liệu không có bất kỳ sai lầm nào, nhưng vì cái gì không khỏi? Phương thuốc là Dạ Nhất mang về.

Phương thuốc không thể nào sai, bởi vì có thể lấy phương thuốc này.

Đối phương tuyết đối có thể bất chấp tổn thương uy hiếp, bảo vệ một phương thuốc, vì rõ ràng thuốc này có thể cứu Tấn Vương.
Vốn là trao đổi, Dạ Nhất cũng nghe mệnh lệnh Tấn Vương, cũng không đem giao cho đối phương ngay, mà khi giải dược hữu dụng mới trả giá.
Đối phương đã đáp ứng.

Cho nên phương thuốc không thể nào sai .
Phương thuốc không sai, dược cũng không sai, đến cùng là cái gì sai?
"Ngươi nghỉ một lát đi, tuổi cao rồi, cứ như thế cũng không được.

Tô phu nhân đã giúp điện hạ rồi , vẫn có thể chống đỡ mấy ngày ." Phúc Thành ở một bên khuyên nhủ.

Lưu Lương Y lại không nghe, vẫn cầm toa thuốc xem như ma ám .
Tiểu thuận tử thông báo Mục ma ma đến , vừa dứt lời, Mục ma ma chân sau liền đến, thần sắc vội vã: "Điện hạ sao rồi , sao ta nghe nói là không tốt?" Mục ma ma ở chếch một góc, rất nhiều tin tức đều biết trễ, mà Triều Huy Đường không muốn cho nàng biết rõ.

Nàng sở dĩ biết là vì Ngọc Nương tuyết rơi lại ra cửa, bà nhận được tin tức liền cho người đi hỏi thăm, mới biết được .
Lưu Lương Y vẻ mặt tối tăm đem tình huống nói ra, trong lúc đó Phúc Thành lại bổ sung vài câu, Mục ma ma đã hiểu rõ chân tướng.
Sau khi nghe xong, bà sa vào trầm tư.
Thật lâu, mới nói: "Có hay không khả năng là máu có vấn đề?"
Nghe nói như thế, Phúc Thành cùng Lưu Lương Y hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về bà.
Mục ma ma để Ngọc Yến đỡ đi đến ghế bành ngồi xuống, có người phụng trà đến, Ngọc Yến muốn cho bà uống cho ấm áp thân thể, lại bị bà vẫy lui .
"Y thuật Lưu thái y , lão bà ta tin được.

Nếu phương thuốc không sai, dược cũng không sai, kia có phải hay không là thuốc dẫn sai?" Dừng một chút, Mục ma ma lại nói: "Không sợ các ngươi cười, lão bà ta đối với nữ tử họ Hồ kia mãi không nhìn trúng , từ địa phương đó đi ra có mấy nữ nhân lại sạch sẽ ?" Chuyện này Phúc Thành có quyền phát biểu, dù sao hắn hầu hạ Tấn Vương mà.
" Chuyện này lúc trước Dạ Nhất xử lý , dựa theo lời hắn nói Hồ Trắc Phi khi đó là thanh quan nhi ."
Mục ma ma cười lạnh: "Nàng là thanh quan nhi ? Nếu lão bà tử ta trước kia không có nghe sai, khi đó điện hạ tình huống cũng không tốt, khi đó có thể phân biệt rõ hay không không ai biết.

Trong cung có không ít thân thể từ sớm đã phá thân , biến đổi phương thức lừa dối tiến cung.

Còn có một số cao môn đại hộ , nữ nhi không biết kiềm chế cùng người có quan hệ, đêm tân hôn làm thủ đoạn lừa dối cũng không phải là không có."
Nếu như đúng như Mục ma ma nói, chuyện kia khó mà nói rõ .
Phúc Thành đầy ngạc nhiên nghi ngờ, thậm chí ngay cả Lưu Lương Y sắc mặt đều ngưng trọng.

Nếu đã không rõ nguyên cớ, không bằng đem Dạ Nhất gọi tới hỏi một chút .
Rất nhanh Dạ Nhất được mời tới .

Phúc Thành đem lời Mục ma ma lời nói thuật lại một lần, hắn ngưng trọng nói: "Ngày đó ta mang điện hạ vội vã rời đi, khi đó điện hạ tình huống nguy cấp, người truy sát như kiến.

Ta liền đưa điện hạ nhập thành tìm một nhà chứa, đem điện hạ dàn xếp, cũng dặn dò chủ chứa đưa một nữ nhân sạch sẽ vào phòng, liền vội vã rời đi.

Chờ đem những sát nhân kia dời đi, trở lại kia chỗ, điện hạ đã an ổn không việc gì, trên giường có một nữ tử là Hồ Trắc Phi.

Mà trên giường quả thật có dấu vết, còn có lạc hồng."
Nghe nói như thế, ba người đều sa vào trầm tư.
Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Bất quá sau đó ta có dặn dò chủ chứa, không cho Hồ Trắc Phi tiếp khách, chủ chứa kia nói là rất khó cùng người khác báo cáo kết quả.

Ta cho nàng nhiều ngân lượng nàng ta mới không nói thêm gì."
"Lúc đó nếu người cùng điện hạ không phải là Hồ Trắc Phi, mà là do từ trong đó có đường rẽ, nàng mạo danh thế thân thì sao?" Khi nghi kỵ gieo xuống, sẽ có nhiều người suy nghĩ.
Phúc Thành nói: "Hồ Trắc Phi chỉ một lần là hoài thượng tiểu Quận chúa, lúc trước ta còn bảo Lưu lão đầu tính ngày, thời gian vừa đúng."
"..."
Vài người nhìn nhau, dù sao chuyện này không thể tùy tiện nghi vấn.

Bởi vì một khi nghi vấn, là hoài nghi huyết mạch tiểu Quận chúa.
Trong phòng sa vào yên tĩnh, châm rơi có thể nghe.
Đột nhiên, Mục ma ma nói: "từ Tiểu phúc tử mà thời gian trước ta có nghe thấy chuyện này, là việc Tô phu nhân không có gả mà là bị cưỡng bức, mới sinh hạ một đứa nhỏ.

Về sau vì duy trì gia kế, mới nói dối chồng chết rồi đến vương phủ làm người hầu."
Phúc Thành sững sờ, không phản ứng , Mục ma ma không phải là bởi vì phản cảm Hồ Trắc Phi, nên cũng phản cảm Tô phu nhân chứ.

Hay là vì phản cảm Tô phu nhân, mà ma ma đối Hồ Trắc Phi sinh khập khiễng.
Dù sao hắn lúc này đầu óc cũng rất loạn, bất quá vẫn vô thức thay nàng ta thanh minh: "Ma ma, ngài nói chuyện này tiểu phúc tử cũng không biết nên thế nào, chuyện này điện hạ cũng biết rõ, lúc trước hạ khẩu lệnh, ai dị nghị giết chết không tha.

Đương nhiên..." Hắn cười hai tiếng, " Tuy nó không áp dụng với ngài, bất quá ngài cũng biết rõ tính tình điện hạ, sovới ai khác đều bao che, bởi vì chuyện này lúc trước cùng Tô phu nhân nháo một trận không ai vui...!Ngài xem hiện thời tiểu chủ tử đã có ..."
Ý tứ chính là Mục ma ma đừng đuổi theo truy cứu , tiểu chủ tử đã có , chẳng lẽ bởi vì đối phương không sạch sẽ, đem tiểu chủ tử bỏ đi .
Mục ma ma bật cười: "Ngươi nghĩ gì thế , ta chỉ là nghe người phía dưới nói Tô phu nhân là dân Lâm Vân huyện, mà Hồ Trắc Phi cũng là người Lâm Vân huyện , nên phỏng đoán thôi.

Không sợ các ngươi cười, nhìn con Tô phu nhân ta cảm thấy nó cùng điện hạ ..."
Tư duy đã phát tán , liên tưởng bay xa tắp .
Cũng thật là khéo, lúc trước Phúc Thành đi Lâm Vân huyện đã thấy Xảo nhi, chẳng qua là khi đó cũng không nghĩ nhiều .
Nãy giờ không nói gì Dạ Nhất đột nhiên nói: "Ta lần đầu gặp Tô phu nhân, chính là ngày điện hạ gặp chuyện không may."
Tác giả có lời muốn nói: cảm động ing, hai mặt đã không biết rõ nói cái gì cho phải , không nghĩ tới người đàn bà chanh chua chửi đổng một hồi, nổ ra như thế nhiều thân ái.

Ha ha ha ha ha
Thật rất cảm ơn mọi người cho tới nay ủng hộ, hai mặt từ trước đến nay nói không nên lời cái loại đó rất tuyệt hảo rất có thể cảm động chính mình cũng có thể cảm động người khác lời nói.

Bất quá có các ngươi ở đây, hắc tử cái gì đều là mưa bụi a...
Ha ha ha....


— QUẢNG CÁO —