Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 106





Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của vợ chồng Phùng Việt Bân và cậu cả, cậu hai đều trở nên lúng túng.

Mắt thấy “phòng làm việc” sắp bị khám xét, lúc này, Phùng Việt Bân bắt đầu nháo nhào lên: “Ai cho phép các người tự tiện xông vào nhà tôi thế hả, cảnh sát… Cảnh sát thì có thể tự tiện xông vào nhà dân đấy à?”
Ông ta và vợ định lao lên trước, nhưng lại bị người khác ngăn lại.


Lúc bấy giờ, ai đó đã phát hiện họ không thế mở cửa phòng ra được.
Đúng lúc đó, một chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà của Phùng Việt Bân, rồi sau đó, một người vóc dáng cao lớn bước xuống xe, đi thẳng vào trong sân.

Một đồng chí cảnh sát chạy đến bên cạnh người đàn ông nọ, báo cáo tình hình sau khi tiến vào với người đàn ông đó.
“Một căn phòng trong nhà đã bị khóa cửa, có lẽ bên trong còn có người.”
Vừa nói, đồng chí cảnh sát vừa dẫn người đàn ông nọ đi đến trước căn phòng bị khóa cửa.
Bây giờ, vợ chồng Phùng Việt Bân và cậu cả, cậu hai vẫn đang ra sức viện đủ lý do chối cãi, không chịu mở cửa.
“Phá khóa cửa đi” Dịch Quân Phi nhìn chăm chäm cánh cửa, rồi nói với giọng lạnh lùng.
Ngay tức khắc, một người đã cầm búa lên, lập tức bố đôi cửa ra.
“Các người không được vào trong đó, các người thế này là xâm phạm bất hợp pháp chỗ ở của nhân dân! Tôi sẽ tố cáo đám người các người!” Nhưng bất kể vợ chồng Phùng Việt Bân la hét to đến mấy cũng vô ích, trong khoảnh khắc cửa mở, Dịch Quân Phi là người đầu tiên lao vào trong phòng.
Vào lúc những người khác toan đi vào theo thì bất thình lình, trong phòng vọng ra tiếng thét to: “Không ai được phép vào!”
Trong lúc nhất thời, những người vốn định vọt vào phòng dừng chân chỉ trong khoảnh khắc.

Dịch Quân Phi nhìn chảm chắm cảnh tượng trước mắt với ánh mắt đỏ hoe.

Quần áo trên người đã bị xé rách tả tơi, Lăng Y Mộc co rụt người thu lu trong góc tường, cô bị một người đàn ông cười khúc khích tay đấm chân đạp liên tiếp không ngừng.
Cơ thể mảnh mai ấy co lại trông gần như một con tôm, tay vẫn nằm chặt một mảnh gương vỡ, nhưng vào giờ phút này, cô đã chẳng còn tí sức lực nào để đánh trả nữa.
Việc duy nhất cô có thể làm chính là cố gắng để bản thân không bị ngất xỉu, cố gắng dùng cơn đau kích thích để duy trì đôi phần tỉnh táo.
Máu tươi đỏ sẫm liên tục nhỏ giọt từ lòng bàn tay cô rơi xuống chiếc khăn trải giường sáng màu, trông như đang vẽ nên từng đóa hoa anh túc nở rộ Mà người đàn ông đang đánh cô hãy còn đang lẩm bẩm thì thào: “Bố tao nói, nếu đàn bà không nghe lời thì phải đánh! Đánh rồi nó mới nghe, nên tao phải đánh mày, đánh mày, đánh mày…”
Ngay sau đó, Dịch Quân Phi lập tức lao tới, trực tiếp kéo gã đàn ông ngu sỉ kia cách xa Lăng Y Mộc ra, rồi đạp gã đàn ông đó ngã nhào xuống đất.
‘Y Mộc của anh ấy thế mà lại bị một kẻ ngu sỉ như thế đánh, thật là… Vào lúc đó, đôi mắt đen nhánh của anh trông như muốn giết người.
‘Thẳng ngốc nhà họ Phùng ngã xuống đất, lồng ngực bị đạp vào đau nhức một hồi.

Anh ta vùng vãy hòng đứng lên, nhưng hoàn toàn nổi.


Mặc dù đần độn, nhưng anh ta vẫn có bản năng phản xạ khi gặp nguy hiểm.

Ngay lúc này, anh ta chỉ cảm thấy người đã đạp mình đáng sợ vô cùng, hệt như thần chết đến cửa, muốn giết chết anh ta.
Dịch Quân Phi mắt đỏ như máu, suy nghĩ muốn giết người càng lúc càng rõ nét.
Đúng lúc này, bên tai chợt nghe thấy tiếng hít thở đây khó nhọc và cũng chính tiếng hít thở ấy khiến anh đột nhiên tỉnh táo lại chỉ trong phút chốc.
Y Mộc!
Anh lập tức đá thằng ngốc nhà họ Phùng bay ra khỏi phòng, rồi sau đó nhìn Lăng Y Mộc vẫn đang nắm trong góc tường.
Giờ phút này, cơ thể của cô dường như đã mềm oặt, hai má đỏ ửng bất thường, khóe miệng dính đầy máu đỏ, đôi mắt hạnh ấm áp thường ngày giờ đây đã mất đi tiêu cự, mơ mơ màng màng không biết đang nhìn vào đâu.
Thoạt trông, cô hệt như một loài động vật nhỏ yếu nào đó hãy còn không đứng dậ đang liều mạng vẫy vùng để tự bảo vệ mình vậy..