Chiều buông nắng xuống thành phố, phía chân trời như bừng ngọn lửa đỏ muốn thiêu rụi tất cả, như quả cầu lửa cháy rực, đem xung quanh nhuộm lên sắc hồng, cả lối đi và trên cả những hàng cây, ánh sáng lan ra bốn phía.
Một khu nhà tại trung tâm thành phố Đài Bắc đã có lịch sử danh giáo từ lâu đời, lặng lặng đắm chìm trong ánh tà dương, khuôn viên rộng rãi, kiến trúc đồ sộ đầy khí thế, tường ngoài trạm trổ xa hoa, ở giữa, bách hoa vờn lên muôn tím nghìn hồng, càng tô điểm thêm vẻ đẹp kiêu sa vốn có. Chính giữa đứng lặng một bức tượng Thiên sứ màu trắng, từ miệng phun ra dòng suối bạc. Toàn bộ thiết kế giống như hoàng thất Châu Âu dựng lên lâu đài vàng son lộng lẫy, là ngôi trường chuyên dạy học cho những kẻ có tiền, cậu ấm cô chiêu xuất thân danh giá.
Ở lối đi cổng lớn phía trên, một thiếu niên mặc đồng phục trắng tinh tế, đeo túi sách vừa dày vừa nặng đang rảo bước nhanh. Cậu ta có đôi mắt sáng như sao đêm, lại thăm thẳm tựa dải ngân hà; đôi mày liễu như trăng lưỡi liềm cân xứng, bờ môi mỏng ướt át phấn nộn như cây đào mật, mái tóc đen mượt, cùng với một thân da thịt trắng nõn, hàng lông mi dài lơ đãng chớp động, dáng dấp yểu điệu chẳng khác nào hồ điệp bay lượn. Khiến nam nam nữ nữ đều không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
Tuy rằng sở hữu dung mạo đẹp đẽ, nhưng thiếu niên chưa bao giờ lấy làm kiêu ngạo, cũng không phát hiện ra mị lực của chính mình lớn bao nhiêu, ở việc cậu lớn lên được chiều chuộng, là thiếu gia người người ca ngợi, từ tiểu học đến cao trung đều theo học trường danh giá, tựa như đóa hoa trong phòng kín chưa từng phải trải qua bão táp mưa sa. Nhưng trời sinh tính cách tự ti làm cậu không cách nào thật thản nhiên mà đối mặt với ánh mắt của người khác, bởi vậy hết sức xa lánh bạn bè đồng trang lứa, không dám quá thân thiết, chỉ có thể đứng lặng ở góc nhìn bọn họ chơi đùa, không biết rằng trong mắt các bạn học khác, cậu mang khí chất thanh khiết giống như hoa bách hợp mọc bên trong thâm cốc mãi tận trên cao, chỉ có thể nhìn mà chẳng thể với tới, là nhân vật bọn họ lén lút âm thầm ngưỡng mộ.
Cảm giác được tầm mắt huớng về mình từ bốn phía, thiếu niên chỉ biết đứng ngồi không yên, hoảng sợ né tránh, nghĩ thầm chắc chắn do bộ dạng mình rất kỳ quái mới gây ra sự chú ý, đầu cúi càng thấp hơn, cậu tăng nhanh bước chân muốn mau chóng về nhà. Khi miệng thở hồng hộc đi được tới cổng trường học, lại chưa thấy tài xế lái xe bình thuờng vẫn cố định đưa đón, thay vào đó chính là một chiếc xe màu đen không nhìn được chút nào phía bên trong, tỏa ra khí chất khả nghi.
Cậu không khỏi kinh ngạc sửng sốt, âm thầm nghĩ ngợi nói: "Kì lạ, tại sao không thấy lái xe đến đón, bác tài xế có phải đã quên rồi không?"
Đang lúc còn nghi vấn, chuông điện thoại đột nhiên nổi lên, cậu tiếp nhận cuộc gọi: " A lô, tôi là Tần Tiêu Phong".
"Tần thiếu gia? Tôi tên Trần Linh, có việc lớn không tốt." Microphone một đầu khác truyền đến giọng nữ gấp gáp cuống quít, Tần Tiêu Phong lập tức nhận ra giọng nữ thư kí theo ba mình nhiều năm.
"Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Có rất nhiều chủ nợ tìm tới công ty để tố tụng, vô cùng hung ác kêu gào muốn người phụ trách đi ra trả tiền lại cho họ."- Trần Linh dáng vẻ sắp muốn khóc- "Tôi mới biết hóa ra ông chủ nhà xưởng đã đóng cửa, còn ghi nợ khoản tiền lớn, hiện giờ công ty vô cung hỗn loạn, hơn nữa không biết ông chủ đã chạy đi đâu, những nhân viên ở đây đều không liên lạc được cho ông ấy". Đam Mỹ Hay
"Anh nói cái gì?" - Tần Tiêu Phong khiếp sợ suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại - "Điều này sao có thể? Ba tôi mấy ngày qua đều bình thường như thế, cũng không nhắc tới việc nhà xưởng đóng cửa, ông ấy hôm nay còn rất hiếm có đưa tôi đến trường học!?"
"Hôm nay tôi cũng mới nghe nói, ông chủ có vẻ giấu dưới tất cả tai mắt mọi người, công nhân đều không biết, mãi tận khi chủ nợ tìm tới tận cửa náo loạn, chuyện đóng cửa mới lộ ra, vì khắp nơi không tìm được ông chủ, tôi chỉ có tới hỏi thiếu gia, có biết ông ấy đã đi đâu hay không?"
"Tôi cũng không biết, ba không nói gì cả, tôi tưởng ông ấy còn ở công ty!" - Đột nhiên biết tin tức biến đổi lớn như thế, nhanh đến mức Tần Tiêu Phong trở tay không kịp.
"Như vậy hả?" Trần Linh chưa buông tha hi vọng nói: "Vậy nếu như ba cậu có liên lạc, hay là đã về nhà, nhắn bảo ông ấy mau trở về công ty xử lý, hoặc là hãy liên lạc với tôi".
"Tôi biết rồi".
Kết thúc cuộc gọi, Tần Tiêu Phong tắt điện thoại di động, đứng tại chỗ thật lâu không cách nào bước tiếp, thực sự là sấm sét giữa trời quang, tháng ngày gió êm sóng lặng đã quá lâu, cậu ngàn vạn lần không nghĩ đến việc ba đóng cửa kinh doanh nhà xưởng, ngay cả một điểm dấu hiệu cũng không có, ông ấy che giấu quá tốt, cậu chẳng hề phát hiện chút nào, tại sao ông ấy không nói cho cậu? Là vì không muốn cậu bận tâm cho nên lựa chọn dấu đi?
Nhưng giấy nào gói được lửa, làm thiên tân vạn khổ ẩn giấu cuối cùng bộc phát ra, ba hiện không rõ tung tích như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả con trai ruột cũng không liên lạc, ông ấy đến cuối cùng sẽ đi tận đâu? Hay đã bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?