"Nếu không phải là bên ngoài thì sẽ không cố chấp thế đi?"
Đối diện sự ngoảnh mặt làm ngơ từ chối của thiếu niên, Trần Vân Thụy gương mặt tuấn tú tà mị nổi lên điệu cười tàn ác. Dễ dàng kéo cậu áp dưới thân thoát đi lớp quần áo, ngay cả quần lót đều lột đến kền mạt tịnh*, không cho cậu chừa lại bất cứ đồ gì che đậy.
"Này nên là thời điểm tôi tìm hiểu toàn bộ cậu đi."
"Đừng!.... Bỏ tay ra." Đôi mắt trong trẻo không nhiễm bụi trần của Tần Tiêu Phong tràn ngập hoảng loạn, trong tâm một mảnh căng thẳng xen vào sợ hãi. Hai chân thon dài trắng nõn cố sức khép lại, muốn cật lực né tranh nam nhân tự tiện xâm phạm cấm địa.
"Chuyện đến thế này rồi còn gì đâu mà cố che nữa?" Trần Vân Thụy thú vị nhìn cậu giãy giụa phí công vô ích, thầm tăng thêm lực đạo, tách ra đôi chân đang run rẩy khép chặt của thiếu niên, tàn nhẫn vạch trần khu vực bí mật bên trong nó.
"Không!!!" cậu thét lên đầy tuyệt vọng, giống như con cá nhỏ kháng cự, so sức lực Tần Tiêu Phong mà nói, cậu căn bản không phải đối thủ của hắn. Thật nhanh đã bị nam nhân nắm giữ, cứ vậy để lộ ra toàn bộ nơi tư mật trước tầm mắt đối phương. Tần Tiêu Phong bất lực đau khổ cắn chặt môi dưới, gương mặt trắng bệch rút cạn máu, tựa như cơ thể thiếu nữ chưa thành thục, e ngại mà liên tiếp run rẩy.
"Nằm yên!" Trần Vân Thụy đem hai chân cậu gập lên trên, cố định thành chữ M, mò mẫm muốn khám phá hết thảy cơ thể xinh đẹp của thiên hạ dưới thân, trí óc mụ mị trầm mê như bị hãm sâu vào nơi xinh đẹp ấy, hắn khàn khàn lên tiếng - "Để tôi nhìn rõ ràng!".
"A!..." Tần Tiêu Phong thống khổ, cam chịu nhắm lại hai mắt, cơ thể cứng còng như con ếch nằm trên bàn thí nghiệm, mặc người xâu xé, ánh đèn vàng nhạt trong xe chiếu vào, nội tâm cực lực muốn che dấu đi bộ phận xấu hổ dưới thân nhưng tất cả đều bị nam nhân phía trên nhìn đến nhất thanh nhị sở. Ánh mắt Trần Vân Thụy như bị hút chặt vào đó, chăm chú dừng lại nơi hạ thể mất đi lớp bảo vệ che dấu.
dương v*t thiếu niên(định dịch là chim nhỏ mà thấy bỉ ổi quá) kích thước so với nam nhân bình thường nhỏ hơn một chút nhưng mềm mại sạch sẽ, vì sợ hãi mà run run, dụ dỗ người đến ngậm vào, cùng với hai tiểu cầu nho nhỏ đáng yêu. Phía dưới dưới vật thế nhưng xuất hiện một huyệt động khác chỉ xuất hiện trên cơ thể nữ nhân, hồng nhạt non mềm tiên diễm ướt át, xinh đẹp đến cực điểm, hai phiến thịt hồng run rẩy như nụ hoa đang chờ nở rộ.
"Bất ngờ quá đấy. Cậu lại ẩn giấu cơ thể kinh người như vậy." Trần Vân Thụy phảng phất như là một kẻ buôn đồ cổ chính hiệu đang ước định giá trị của vật phẩm, cẩn thận đánh giá nơi riêng tư. "Quả nhiên chính là Hi Lạp thần linh bên trong hán mã phúc địch Thác Tư hóa thân thành!" ( mã phúc địch Thác Tư là vị thần duy nhất có cơ thể song tính, thường nói chỉ những người song tính, bán âm bán dương, tạm coi là danh từ chỉ loài lưỡng tính)
"Cầu anh..xin anh..đừng xem..đừng xem nữa..." cảm giác xấu hổ tự ti lại nhục nhã khiến cậu tâm đau vỡ nát, hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống. Ông trời ơi, rốt cuộc cậu đã phạm phải tội lỗi tày trời gì mà bây giờ bản thân lại phải chịu sự đối xử đáng thẹn nhường này!?
Mê muội ngắm nhìn mỹ cảnh bên trong, Trần Vân Thụy ánh mắt không giấu được chấn động xen lẫn dục vọng: "Thân thể kì lạ xinh đẹp như vậy, có của nam nhân lại có cả của nữ nhân, khó trách cậu lại không cho tôi xem."