Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 26



"Đau lắm!" Tần Tiêu Phong điềm đạm đáng yêu quay mắt sang nhìn về phía hắn, hy vọng hắn có thể nổi lòng từ bi, tốt xấu gì cậu cũng là nạn nhân cơ mà. "Từ hôm qua đến bây giờ vẫn chưa hết đau, anh giơ cao đánh khẽ tạm bỏ qua cho tôi hôm nay đi!" Cậu vốn là nạn nhân đấy, thế mà lại phải hướng kẻ đầu sỏ gây chuyện mà khẩn cầu, thật sự là trời cao không có mắt, chẳng lẽ cậu mãi mãi đánh mất tôn nghiêm chịu khuất phục dưới thân nam nhân, vĩnh viễn không xoay người ra nổi?"

"Đau đến vậy sao?" Trần Vân Thụy nhíu chặt mày, là do hắn nhất thời không kiểm soát được dục vọng, quá mức thô lỗ đem động hoa tiêu hồn nhân gian nghịch hỏng rồi? "Thuốc mỡ tôi đưa cậu đã thoa lên chưa?"

"... Chưa." Thiếu niên sợ hãi nhỏ giọng nói, cậu tối qua mặc kệ thể xác lẫn tinh thần bị tàn phá, lại thêm cú sốc tin tức lão ba vứt cậu rồi chạy trốn giống như hoa vô đơn chí khiến cậu khiếp sợ từ trong tâm, nào còn tâm tình quản xem thương tích cái đó chứ?

"Để tôi nhìn xem!" Nam nhân đơn giản cởi bỏ nốt chiếc quần vướng bận, dùng lực mở ra hai chân đối phương, dùng ngón tay thô ráp vạch ra nơi mềm mại kia, thản nhiên đem mặt để sát vào cẩn thận hướng bên trong xem kỹ dấu vết trầy xước.

"Không, không cần!" Nơi xấu hổ bị nhìn chằm chằm xuyên qua, Tần Tiêu Phong chịu không nổi chuyện quá khứ muốn nhanh khép chân lại, thế nhưng nam nhân mạnh hơn cậu nhiều lần, đành cắn môi dưới chịu đựng.

"Có lẽ bị chảy máu với sưng lên rồi." Bỏ qua thái độ cự tuyệt, Trần Vân Thụy không biết lôi tuýp thuốc từ đâu ra, bóp một ít thuốc mỡ màu trắng lên đầu ngón trỏ sau đó vói vào động hoa thêm một lần quấy phá. "Đừng lộn xộn, tôi giúp cậu thoa thuốc!"

"A..." Thanh âm theo va chạm trong vách tường hoa mẫn cảm mà trào ra, Tần Tiêu Phong bản năng phát run lên, như có dòng điện chảy qua ngón tay đang ma sát ngày càng mãnh liệt, cũng có thể tưởng tượng giống như ngâm người trong bồn nước nóng đem cơ thể bao lấy vuốt ve, đau đớn dần dần dịu lại.

Vì sợ tổn thương đến thiếu niên, Trần Vân Thụy thật cẩn thận khống chế lực nhấn, như đối xử với động vật nhỏ mềm nhẹ thoa thuốc mỡ lành lạnh lên, hắn nằm mơ cũng chưa dám nghĩ  hắn thế mà đối với một thiếu niên gầy yếu sinh ra thương tiếc, tận lực kiềm chế dục vọng hôn xuống trán cậu; đổi lại là Tần Tiêu Phong, cậu kinh ngạc tới độ tròng mắt sắp bay ra ngoài rồi đấy có biết không, có thợ săn nào rảnh tới độ đích thân bôi thuốc cho con mồi hả? Thủ hạ của hắn mà nhìn thấy chắc đồng dạng rơi cả mắt ra ngoài giống cậu thôi.

"Cả phía sau nữa!" Trần Vân Thụy một bên ôm vững người đem đặt gối ôm dưới mông, lại lấy đầy thuốc mỡ dọc theo đùi hướng đến nụ hoa run run hơi co rút kia một đường đột phá vòng vây tiến quân vào.

"A!" Chưa kịp chuẩn bị tâm lý Tần Tiêu Phong rên một tiếng bất ngờ, nháy mắt toàn thân cứng còng căng chặt.

"Ngoan nào, tôi sẽ nhẹ tay một chút, không đau lắm đâu!"  Nam nhân trong mắt thoáng hiện qua một tia đau lòng, bản thân đột nhiên còn khó tin hắn thế nhưng đang mềm giọng an ủi thiếu niên. Tần Tiêu Phong còn lâu mới tin hắn, nhưng bị khóa chặt trong lòng nam nhân cậu đành nằm im giả chết kệ hắn bài bố, nam nhân hiển nhiên sức lực lớn hơn cậu rất nhiều, lấy trứng chọi đá không phải ý hay.

Trần Vân Thụy chuyên tâm đem thuốc mỡ trơn trượt đảo nhẹ trong vách tường chật kẹp, lướt qua mọi ngóc ngách, cảm thấy phong bế dần dần mở rộng ra tiếp nhận ngoại vật kích thích, hắn trong một khắc hỏng dây thần kinh không kiềm được dục vọng muốn sáp nhập, cố ý lại giả bộ vô tình ấn sâu ngón tay nhấn mạnh hơn, tỏ ra bản thân là đang quang minh chính đại toàn tâm toàn ý bôi thuốc.