Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 6



"Nhóc con, cậu cho rằng tôi muốn giết cậu?" – Trần Vân Thụy cười đến ngông cuồng, dừng việc giả bộ làm người tốt, nhìn con mồi sợ hãi xin tha, thợ săn lợi dụng tâm lý hoang mang mà xảo diệu trêu chọc.

"Cậu quá ngây thơ, tôi còn chưa đạt được mục đích sao cam lòng để cậu ngỏm mất! Tôi còn muốn cùng cậu " vui vẻ" "lăn giường" a~!" – hắn một tay mò đến hai bắp đùi non mềm của thiếu niên

"Làm, làm cái gì?" – trong lòng nổi lên thứ linh cảm chẳng lành, Tần Tiêu Phong không nhịn được thân thể run lên, phản xạ muốn đẩy nam nhân ra nhưng ngược lại bị khóa chặt hai tay không thể động đậy.

"Đến tình thế ngàn cân treo sợi tóc rồi cậu vẫn chưa rõ sao?" – Trần Vân Thụy cân nhắc đôi mắt thiếu niên thanh thấu óng ánh tựa sao xa, thuần thúy không lẫn vào một tia tạp chất, đang tràn ngập sợ hãi, thân thể gầy gò như liễu trúc trắc căng thẳng, không khỏi tà ác nở nụ cười: "Ra cậu vẫn là xử nữ chưa có bất kì kinh nghiệm gì, thực sự là nhặt được đồ quý giá! Vậy để tôi đầu tiên tới khai phá thân thể này đi."

"Không! Đại ca, anh hoàn toàn lầm rồi!" –ngàn vạn lần không ngờ cậu nói ra những lời đó, Trần Vân Thụy kinh ngạc trừng lớn hai mắt; cậu tuy rằng không phải chỉ một lần xuất hiện ý nghĩ trốn chạy, thế nhưng bị đai an toàn trói lại, nam nhân còn đè chặt trên người, căn bản không cách nào thoát thân. "Tôi không phải con gái đâu! Anh xem thân thể tôi xấu xí vậy, tuyệt đối không thể khiến anh nổi thú tính được!"

"Tôi đã sớm biết cậu không phải nữ nhân" – Trần Vân Thụy hết sức ghé sát mặt cậu, phả hơi thở nóng bỏng – "Ngược lại nữ nhân tôi chơi đùa qua rất nhiều, muốn thử thay đổi khẩu vị một chút, không biết thiếu niên thân thể bình thường có tư vị làm sao?"

Sống lưng Tần Tiêu Phong đột nhiên nổi trận run rẩy, vốn cho rằng nói ra bản thân mình chính là đàn ông sẽ xóa đi ý niệm trong đầu của đối phương, cơ mà hiện tại xem ra một chút hiệu lực cũng có nổi.

"Cơ thể tôi đâu có chỗ nào coi được, anh rất nhanh sẽ mất hứng thôi, đại ca anh vẫn nên tìm thiếu niên khác chịu phối hợp cùng anh".

"Sao vậy được?" – Trần Vân Thụy tà mị mò vào chỗ non mềm như bánh pútđing, "Tôi lại thấy thân thể cậu rất hợp khẩu vị, không thử một lần sao biết có được hay không? "

"Đừng làm vậy!" Tần Tiêu Phong quả thực sắp khóc lên, trời ạ! Cậu sao lại ra nông nỗi này, lại gặp trúng phải tên lão đại có loại "sở thích" đó. "Tôi cùng anh không thù không oán, mong anh thương xót cho tôi con đường sống, thả tôi về nhà!" – thiếu niên hai mắt đẫm lệ hướng nam nhân cầu xin, không biết bộ dáng khổ sở cầu xin của cậu trong mắt hắn có bao nhiêu mê người.

"Muốn trách thì trách ba cậu đi!" Trần Vân Thụy chuyển đề tài, "Ai bảo ông ta đến địa bàn chúng tôi vay khoản tiền lớn như vậy, nhưng đến hôm nay có trả tiền hay không? "

"Cái gì? Ba tôi đi mượn tiền khu vực của anh?

"Không sai! Mấy ngày trước tôi cùng các anh em đến thúc giục ông ta trả tiền, ông ta còn quỳ xuống khổ sở cầu xin bọn tôi cho thêm ít thời gian, nhất định sẽ nghĩ biện pháp, nói cẩn thận rõ ràng chỉ cần cho ông ta ba ngày, nếu còn chưa trả sẽ tự động chờ bị đánh gãy tay chân, thế nhưng tới ba ngày vừa qua, ông ta liền cố tình biến mất, khắp nơi đều không tìm thấy!". Trần Vân Thụy trong mắt lóe ánh sáng xanh phẫn nộ muốn giết người, ngón tay tùy tiện giơ lên mặt Tần Tiêu Phong, "Hừ! Không ngờ tới lão già khốn nạn vô dụng đó thật sự sinh ra được thằng nhóc mê người như cậu!"