Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 3: 3





Câu nói bâng quơ của anh làm lòng cô có một chút giao động.

Cái người con trai ngốc nghếch trước mắt cô chính là chồng của cô.

Cô mỉm cười xoa đầu anh.

- Được.

Đồ ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.

Cả một bàn đồ ăn đắt đỏ bày trước mắt cô.

Đây chẳng phải là những món ăn mà đến trong mơ cô cũng không dám mơ tới sao? Nhìn thấy cô ngồi thẫn người không động đũa anh liền đưa tay lấy một con tôm bóc vỏ ra rồi đưa cho cô.1
- Này, ăn đi.

Mẹ tôi bảo cô sau này sẽ là vợ tôi, sẽ luôn ở bên cạnh để chăm sóc tôi đến cuối đời.

Tuy không biết vợ là cái gì nhưng tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô.1
Nhìn con tôm nhỏ trên tay anh cô mỉm cười cầm lấy.

Khóe mắt cô đã hơi cay.

Đưa con tôm bỏ vào miệng nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống.

Cô nhớ lại cái ngày tháng ở nhà mẹ chỉ cho cô ăn cơm thừa, chỗ cô ngủ cũng là dưới bếp.

Cái ngày đông giá lạnh cũng chỉ biết co người lại bên trong bộ đồ mỏng.1
- Cô sao vậy.

Tại… tại sao lại khóc chứ.

Đừng khóc mà, đừng khóc mà.

Tôi xin lỗi.1
Anh thấy cô khóc liền chạy lại phía cô ngồi xuống bên cạnh đưa tay vội vã lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp.

Anh vụng về không biết nên làm sao để cô ngừng khóc chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi cô.

Lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự yêu thương từ ai đó đối với cô.1
- Em không sao đâu.

Chỉ là… bụi bay vào mắt thôi.

Anh ăn đi không đói.


Cô đưa tay lên gạt đi dòng lệ đang chảy dài trên má.

- Không sao thật chứ?
Gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng.

Cô mỉm cười gật gật đầu.

- Thật mà.

Hai người bắt đầu bữa ăn của mình.

Cô vừa ăn vừa nhìn người con trai trước mắt.

Cô lấy anh là phúc hay là tội đây? Bây giờ chính cô cũng không biết nữa.

Mọi người ai cũng nói lấy phải người chồng ngốc nghếch sẽ khổ cả đời nhưng cô cảm thấy có anh bên cạnh là hạnh phúc lớn nhất của cô.

Anh gắp từng món một đưa lên miệng lâu lâu lại nhìn xem cô có ăn không.1
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Cô nhìn lên đồng hồ đeo tay của mình.

Đã 12 giờ rồi sao.

Anh đã thanh toán xong tiền bữa ăn bước đến bên cạnh cô.

- Chúng ta trở về nhà nhé
Cô đứng lên đi bên cạnh anh rồi nói.

Anh không trả lời chỉ im lặng như suy nghĩ gì đó.

Hai người bước ra khỏi nhà hàng cũng là lúc những lời bàn tán lại tiếp tục xôn xao.

Bỏ ngoài tai những lời nói đó anh mở cửa xe cho cô đi vào rồi đóng cửa lại.

Bước chân nhẹ nhàng đi sang bên kia rồi mở cửa ngồi vào xe.

- Chúng ta đến trung tâm thương mại được không?1
Anh quay sang hỏi cô, cô đang chống tay nhìn ra phía cửa nghe thấy anh hỏi liền gật đầu rồi xe bắt đầu di chuyển.

Suốt quãng đường đi anh không rời mắt khỏi cô.

Gương mặt xinh đẹp như này là lần đầu anh nhìn thấy.

Anh thích cô.

Khi nãy ngồi cạnh cô anh đã để ý đến bộ váy cô đang mặc.

Nó bị rách phần đuôi váy và dường như cũng đã rất cũ.

Anh muốn mua đồ mới cho cô nên mới tới trung tâm thương mại.

Lại thêm một lần nữa hai người trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn.

Cô đi bên cạnh anh như một đôi.

Người đi qua đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hai người vậy mà lại đẹp đôi đến lạ.

Anh dẫn cô đến tầng quần áo nữ rồi quay sang nhìn cô.1
- Cô chọn đi, chọn bao nhiêu tôi trả bằng đấy.

Chỉ cần cô thích đều lấy.1
Cô hơi đứng hình trước hành động của anh.

Đúng là thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như nước mà.

Ánh mắt của anh kiên định như vậy cô muốn cũng chẳng thể từ chối nên đành đi vào chọn vừa một bộ đồ.

Những con số trên bảng giá khiến cô không dám đụng vào.

Ở đây đều là đồ hàng hiệu rẻ nhất cũng phải mấy triệu.

Cô nuốt một ngụm xuống rồi cố gắng đi tìm một bộ đồ rẻ.

Nhưng dường như mọi sự cố gắng của cô là vô vọng.

Thấy cô ngập ngừng chưa chọn được đồ anh liền chạy đến lay lay tay áo của chị nhân viên.


- Chị à, chị có thể chọn giúp cô ấy vài bộ đồ không?1
Chị nhân viên quay qua nhìn anh liền bị vẻ đẹp của anh hút hồn.

Đứng hình mất vài giây chị liền ngượng ngùng gạt tay anh ra rồi cung kính cúi đầu đi ra phía cô đang đứng trước những bộ váy có giá lên đến hàng triệu.

- Tôi có thể giúp gì cho phu nhân không ạ?
Giọng nói của chị nhân viên vang lên làm cô giật mình.

- À… ừm…
Cô hơi ngập ngừng nhìn chị nhân viên với vẻ mặt ngại ngùng.

Cô cúi xuống lí nhí hỏi.

- Ở đây bộ đồ rẻ nhất là bao nhiêu vậy ạ?
- Rẻ nhất là 10 triệu, là hàng bên này ạ.1
Chị nhân viên nhiệt tình chỉ cho cô hàng váy rẻ nhất.

Cô hơi ngơ người lúng túng không biết nên làm sao.

Chị nhân viên thấy vậy liền tư vấn cho cô.

- Phu nhân có dáng người nhỏ nhắn như vậy rất hợp với mẫu váy này.

Hiện nay mẫu này cũng đang rất hot và được nhiều người ưa chuộng.

Cô nhìn bộ váy trước mắt.

Đó là chiếc đầm maxi trắng dài đến chân.

Cô chỉ nhìn thoáng qua liền thích chiếc váy này.

Nhưng nhìn giá của nó cô liền muốn chạy đi mà không nhìn lại.

Bảng giá ghi 7.637 USD ( gần 178 triệu đồng).1
- Đây là mẫu váy mới của Saint Laurent mỏng nhẹ lại vô cùng tôn dáng của phu nhân.

Nói rồi cô nhân viên cầm ra một chiếc váy, tiện tay còn quay sang gian đối diện lấy thêm một cái nữa để cô chọn.

- Còn đây là mẫu váy mới nhất của Louis Vuitton dáng váy vô cùng sang mặc với áo khoác dài bên ngoài rất hợp ạ.

Nhã Kỳ nhìn hai mẫu váy trên tay nhân viên mà như nuốt nước mắt vào trong.

Váy của Louis Vuitton cũng 36,5 triệu đồng.

Anh thấy cô chọn đồ lâu liền đi tới hỏi.

- Cô chọn xong chưa?
Nhìn thấy anh, cô liền đi tới gần nhón chân lên nói nhỏ.

- Chúng ta đi chỗ khác lựa đồ được không?
Anh khó hiểu nhìn cô.?
- Đồ ở đây không tốt sao?
- Nhưng mà… mắc.

Cô nói với âm lượng nhỏ nhất sợ nhân viên nghe được.

Anh hiểu ý cô liền mỉm cười nói nhỏ.


- Cha tôi bảo trong này có nhiều tiền lắm nên không sao đâu.1
Rồi anh quay ra nhìn chị nhân viên đang đứng ở kia.

Lướt qua hai bộ váy trên tay rồi nhìn cô.

Anh nghiêng đầu gật gật rồi đi tới chỗ chị nhân viên.

.

Truyện Trọng Sinh
- Lấy hai bộ váy này đi lấy thêm mấy bộ ở kia nữa.

Nói rồi anh quay ra ôm lấy cánh tay cô lắc lắc.

- Cô ở bên tôi nhất định sẽ không để cô thiệt đâu.

Tuy rằng tôi có hơi ngốc một chút nhưng sẽ không để cô bị người khác ức hiếp.1
Anh vòng tay qua ôm eo cô dụi dụi như một đứa trẻ ôm mẹ.

Cô bất giác mỉm cười xoa đầu người con trai đang ôm cô.

Từ khi cha cô mất cô đã không còn được cảm nhận sự yêu thương này.

Cha cô cưới mẹ cô nhưng vì nhà nghèo nên mẹ cô đi theo người khác.

Ông ta sau khi biết mẹ cô đã cô chồng liền vứt bỏ bà.

Bà quay về với cái bụng bầu 7 tháng.

Cha cô tha thứ cho bà nhưng không bao lâu sau liền mất.

Mẹ cô vì oán hận việc đã cưới cha cô làm người đàn ông kia bỏ bà mà bà hành hạ cô.

Những ngày tháng vất vả ngày thì đi làm đủ việc để kiếm tiền khi về nhà thì làm việc nhà từ việc này đến việc khác.

Bây giờ trở thành dâu Dương gia rồi không ngờ lại lấy phải người chồng như này.1
- Được, nghe anh hết.

Cô nói nhưng thật sự không biết rằng anh lại mua gần như là hết cái đống đồ ở đấy cho cô.

Từng túi đồ to nhỏ khác nhau được mang ra xe chất đầy ở cốp cô nhìn mà cũng hoa mắt.

Đây đều là đồ hiệu có giá cả triệu, chục triệu.

Những thứ này bây giờ đều là của cô sao..