Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 93: 93





Hôm nay là ngày mở phiên toà.

Từ hôm qua anh đã thức để sắp xếp lại các tài liệu bằng chứng.

Nhiều cô cô giật mình tỉnh dậy không thấy anh cô lại đi ra ngoài hành lang nhìn vào phòng làm việc của anh.

Nó vẫn sáng đèn, anh vẫn miệt mài ngồi xem từng chi tiết.

Cô chỉ có thể giúp anh pha một tách cà phê hay nói một vài câu động viên rồi lại về phòng.

Sáng sớm khi cô dậy đã có thông tin tức về phiên toà ngày hôm nay.

Bắt đầu từ tám giờ sáng thì phải.

Đây là tin tức vô cùng hot nên trang báo nào cũng thấy.

Nói chung thì tội lỗi của Lăng Minh Hạ cũng không phải ít.

Đào lại vụ án giết hại mẹ anh hai mươi năm về trước còn thêm cả việc mua chuộc người.

Quản gia Lâm cũng là bị một tay bà ta giết.

Hơn nữa Dương Thiên Bảo lại chẳng phải là con ruột của Dương gia.

Mấy chuyện này để bị đồn ra ngoài thì mặt mũi đâu bà ta dám nhìn mặt người khác.

- Phu nhân, hôm nay người lại có nhã hứng đọc báo sao?
Quản gia An đặt một ly sữa ấm xuống bàn rồi hỏi cô.

Nhã Kỳ mỉm cười quay lên trả lời.

- Chú không thấy hôm nay báo rất đẹp sao?

- Đẹp sao?
Quản gia An ngơ ngác nhìn cô đang cười.

Chẳng phải báo hôm nào cũng giống nhau sao? Hôm nay cũng không có gì đặc biệt sao lại đẹp chứ?
Bỏ lại cô đang ngồi nhìn chăm chăm vào tờ báo, quản gia An quay người đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.

Nhã Kỳ ngồi nhìn chăm chú vào bức ảnh của anh được chụp vội.

Đúng là không gì có thể dìm nổi cái nhan sắc trời đánh của anh mà.

- Phu nhân, mời dùng bữa sáng.

Quản gia đặt lên bàn một đĩa salat trộn rồi cung kính cúi đầu đi vào.

Cô gật đầu cảm ơn ông rồi nhìn lên đồng hồ.

Đã sắp tám giờ, phiên toà cũng chuẩn bị bắt đầu.

Đặt tờ báo sang bên cạnh, cô lướt xem điện thoại tìm kiếm thông tin của anh.

" Anh ấy đẹp trai thật đó.

"
" Nghe nói là có vợ rồi.

"
" Này này, có vụ gì mà mới sáng dậy đã tối cổ rồi vậy? "
" Nghe nói là kiện cáo vụ án hai mươi năm trước của Mạc phu nhân.

"
Mạc phu nhân? Có lần cô nghe anh nói qua hình như Mạc phu nhân là mẹ ruột của anh.

Tên đầy đủ hình như là Mạc Uyển Như.

Mạc Thiên cũng là do lấy từ họ của bà mà ra.

Cô mỉm cười, nhìn lên đồng hồ đã điểm đúng tám giờ.

Bàn tay nhanh chóng chuyển đi nơi khác, phiên toà hôm nay bắt đầu rồi.

Anh mặc một bộ vest đen, khuôn mặt đường nét tinh xảo.

Phía sau là Bách Hào với một sấp tài liệu dày.

Lăng Minh Hạ cùng Dương Thiên Bảo cũng nhanh chóng đi vào.

Vẻ mặt của bà ta không có chút vui vẻ là mấy.

- Nếu như cả hai đã có mặt đầy đủ thì phiên toà chính thức bắt đầu.

Thẩm phán ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu.

- Anh Dương Thiên Vũ, anh nói phu nhân Lăng đây là thủ phạm giết chết Mạc phu nhân hai mươi năm về trước.

Vậy anh có bằng chứng gì?
Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, nụ cười mang ba phần tự tin.

Anh đưa tay lên chỉnh mic rồi bắt đầu.


- Như mọi người đã biết Lăng phu nhân hay còn gọi là mẹ kế của tôi đã cưới cha tôi sau khi Mạc phu nhân là mẹ ruột của tôi mất.

Anh dừng lại một chút rồi ra hiệu cho Bách Hào.

Như hiểu được ý của anh, hắn cầm một chiếc laptop lên rồi đặt xuống bàn của anh.

- Đây là cận cảnh đêm hôm mẹ tôi và tôi xảy ra chuyện.

Một chiếc video được bật lên.

Tuy hình ảnh khá mờ nhưng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang đi bên lề đường.

Sự việc nhanh chóng xảy ra, một chiếc xe lao vụt qua cướp đi sinh mạng của mẹ anh.

- Đoạn này.

Anh dừng lại ở đoạn chiếc xe ôtô kia rời đi rồi chỉ vào đuôi xe phía sau.

- Nếu phóng to lên chúng ta có thể nhìn thấy biển số xe tuy mờ nhưng vẫn nhìn ra.

Tất cả đều nhìn theo hướng tay anh chỉ.

Quả thật tuy là bị nước mưa làm cho mờ nhạt nhưng những phần quan trọng vẫn có thể nhìn thấy.

- Lăng phu nhân, nếu như tôi không nhầm thì chiếc xe phu nhân vừa dùng để đi tới đây cùng hãng với chiếc xe trong video này.

Bà ta nghe vậy có chút giật mình nhưng vẫn ra vẻ điềm tĩnh nhất có thể mà quay lại trả lời anh.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Anh mỉm cười quay người về phía bà ta.

- Nếu tôi đoán không nhầm thì chiếc xe đó chính là chiếc xe đã gây án năm đó.

Đến lúc này thì bà ta có chút chột dạ.

Ánh mắt liếc nhìn qua thẩm phán đang đứng trên kia rồi nhìn qua Dương Thiên Bảo đang ở bên cạnh.

- Sao...!sao có thể nói không như vậy chứ? Ngươi không có bằng chứng nào cả.

- Chính chiếc xe đó là bằng chứng.


Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến tay bà ta run run.

Ánh mắt lo sợ nhìn về phía anh như muốn che giấu đi điều gì đó.

Thẩm phán thấy hai người căng thẳng mới bắt đầu lên tiếng.

- Sao anh có thể khẳng định như vậy?
Anh trừng mắt nhìn bà ta như để cảnh cáo rồi quay sang nhẹ giọng nói với thẩm phán.

- Nếu như thẩm phán không tin có thể bóc lớp sơn đỏ bên ngoài của chiếc xe ra.

Còn về biển xe, nhất định nó cũng sẽ đang nằm trên chiếc xe đó.

Vừa nghe thấy câu nói của anh bà ta giật mình lùi về phía sau.

Nhưng rồi cố lấy lại thần sắc, Lăng Minh Hạ vẫn cố chống trả lại lại.

- Nếu đã là chiếc xe gây án vậy tại sao không vứt nó đi?
- Vì cha ruột của hắn không cho phép.

Anh đưa tay chỉ về phía Dương Thiên Bảo đang đứng gần bà ta.

Hắn nhíu mày, dường như tức giận trong lòng tuôn trào mà hét lớn.

- Ý mày là sao hả?
Anh nhàn nhạt cười nhẹ, dường như chính hắn cũng không biết hắn không phải là con của Dương Kiệt Hoàng.

- Vậy thì hãy hỏi Lăng phu nhân đây.

Có phải bà đã có thai trước khi được gả vào Dương gia đúng không? Tôi đoán là cậu thiếu gia đây cũng không phải con ruột của cha tôi..