Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 36: Không Thể Uống Rượu



Trong bữa ăn hôm nay, khi thấy Lộ Nam định rót rượu vào ly của mình, cô vội ngăn anh lại.

"E...em không uống rượu được." Tô Bắc lắc đầu nói.

Không uống được? Lộ Nam vẫn nhớ rõ không phải lần đầu tiên cô uống rượu sao lại bảo không được.

"Hai đứa sao thế?" mẹ chồng cô hỏi.

"Không có gì đâu mẹ, chỉ là con không thể uống rượu được...nếu uống vào sẽ bị đau dạ dày." cô giải thích.

"Đúng rồi chị sui, con bé Bắc Bắc nhà chúng tôi có bệnh đau dạ dày." mẹ cô nói.

"Vậy Lộ Nam, con rót nước suối cho con bé đi, đau dạ dày không nên uống rượu...một mình con uống là được." mẹ anh nói.

"Nào nào, chúng ta cùng nâng ly, chúc mừng cho buổi gặp mặt hôm nay." ba của anh nói.

Lộ Nam hôm nay cũng rất ra dáng một người chồng yêu thương vợ, anh gắp cho Tô Bắc rất nhiều đồ ăn.

Thường thì những người khác khi có thai sẽ hay bị ốm nghén bởi nghe mùi tanh của các loại hải sản, trộm vía là Tô Bắc vẫn ăn uống rất bình thường.

Món nào cô cũng ăn một ít để tốt cho sức khỏe, bổ sung chất dinh dưỡng cho bé con của cô.

...

Sau khi đi ăn uống xong xuôi, Lộ Nam bảo hai tên thuộc hạ đưa mẹ và em trai cô về trước, còn anh muốn cùng cô đi dạo một chút, vì dù sao giờ này cũng còn sớm.

"Vậy mẹ về trước, hai đứa cứ đi chơi vui vẻ." mẹ của cô nói.

Nói rồi bà cùng Tô Mộc lên xe để đi về biệt thự, đó cũng là lí do ban đầu anh cho hai tên thuộc hạ đi cùng.

"Bây giờ em muốn đi đâu? anh sẽ đích thân đưa em đi." Lộ Nam nói.

"Hay là đi xem phim đi, em biết có bộ phim này vui lắm." cô nói.

[Thẩm gia]

Ba anh khi nghe trợ lí nói lại việc xảy ra vào trưa nay nên liền hỏi đầu đuôi câu chuyện.

Nghe con trai kể về Châu Nhã Nhã ông vội đáp: "cô Châu đó rất tài giỏi...cũng tội cho cô ấy khi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc."

"Ba cũng rất vui khi con biết giúp đỡ người khác, nhưng phải nhớ là bảo vệ bản thân mình trước."

"Con biết rồi, ba cứ yên tâm." Thẩm Hạo nói.



Lí do ông Thẩm cũng đồng cảm với Châu Nhã Nhã là vì...ngày trước ông cũng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Vợ ông chê ông nghèo nên khi Thẩm Hạo được hai tuổi, bà ấy đã gom đồ bỏ theo người đàn ông khác.

Một mình ông gà trống nuôi con, làm đủ công việc để nuôi Thẩm Hạo khôn lớn, nhờ sự cố gắng mà khi Thẩm Hạo vừa lên lớp 3 cũng là lúc sự nghiệp của ông phất lên như dìu gặp gió.

"Thẩm Hạo, ba cũng đã lớn tuổi rồi, con coi có ưng ai thì..."

Hiểu ba mình định nói gì, Thẩm vội đứng lên rồi nói: "con ăn xong rồi, con lên phòng trước nha ba."

"Ừm." ông nói.

Nhìn con trai rời đi, ông chỉ biết lắc đầu thở dài, hễ cứ nhắc đến chuyện kết hôn là nó lại né tránh.

Thật là hết nói nỗi nó mà. Ông cũng không ép Thẩm Hạo phải chọn người vợ theo ý ông, hôn nhân là chuyện cả đời người, nó thương ai thì ông cũng chấp nhận.

...

Sáng hôm sau, trong lúc mọi người đang dùng bữa thì Uyển Nhi được bạn cô ta đưa về đến nhà.

Quần áo cô ta sộc xệch, tóc tai rối tung lên.

"Uyển Nhi...em bị sao vậy?" Lộ Nam dừng bữa, anh nhanh chân đi ra phòng khách.

Tô Bắc thấy vậy cũng đi theo sau anh.

"Hôm qua em đã đi về trước, để Uyển Nhi ở lại chỗ đó một mình. Không may lại gặp phải kẻ xấu, bọn chún...g...chúng đã cưỡng..."

"Cậu im đi, tớ không muốn nghe...không muốn nghe." Uyển Nhi bịt tai lại rồi gào lên.

Lộ Nam thấy vậy thì có ý tốt, anh ôm lấy Uyển Nhi và nói: "mọi chuyện đều qua rồi, không sao rồi..."

"Lộ Nam, để em đưa cô ấy về phòng, bây giờ Uyển Nhi cần được nghỉ ngơi." Tô Bắc ngước nhìn anh, cô nói.

"Không cần đâu ạ, để em đưa cậu ấy vào phòng được rồi." cô bạn thân nói.

Nghe cô ta nói vậy thì Tô Bắc cũng để cô ta đưa Uyển Nhi về phòng nghỉ ngơi, rồi cô và Lộ Nam quay lại bàn ăn tiếp tục dùng bữa.

Ăn xong, anh đích thân đưa cô đi làm.

[Công ty]



"Sếp Thẩm, tối nay tôi có thể mời anh đi ăn tối không?"

"Xem như một lời cảm ơn vì hôm qua anh đã..."

"Chị Châu, đợi em với." giọng nói của Tô Bắc vọng lại từ xa.

Châu Nhã Nhã liền dừng bước, cô ấy quay lại nhìn Tô Bắc đang đi tới.

"Ủa? chị Châu và sếp Thẩm đi làm chung với nhau sao?"

"Chỉ là tiện đường thôi." Thẩm Hạo giải thích.

Ba người họ cùng đi đến chỗ thang máy, trong lúc đứng đợi thang máy vô tình một nhân viên dọn dẹp đẩy xe trúng vào chân của Châu Nhã Nhã.

"A..." vì đau mà cô ấy kêu lên.

"Trưởng phòng Châu, thành thật xin lỗi. Tôi không cố ý." nhân viên dọn dẹp nói.

"Không sao...tôi không sao đâu." Nhã Nhã lắc đầu nói.

Nhưng đó chỉ là cô ấy giả vờ mà thôi. Thẩm Hạo nhìn sắc mặt cũng đã hiểu ra được.

[Phòng làm việc.]

Sau khi quay về phòng làm việc của mình, Thẩm Hạo mở ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc mà cậu thường để sẵn trong đó.

Cậu đích thân đem đến phòng của Châu Nhã Nhã. Vừa vào trong, thấy cô ấy đang xem vết thương, cậu nói.

"Bảo không sao của chị là đây đó hả?"

"Tôi không sao thật mà..."

"Đưa chân tôi xem, tôi giúp chị bôi thuốc."

Cô ấy định nói không cần nhưng Thẩm Hạo đã kéo chân cô ấy rồi đặt lên đùi mình, phía sau bắp đùi của cô ấy là một vết thương đang rướm máu.

Từng động tác bôi thuốc của Thẩm Hạo vô cùng nhẹ nhàng.

"Từ trước đến giờ, ngoài ba mẹ tôi ra vẫn chưa có ai tốt với tôi như sếp Thẩm."

"Hả?" Thẩm Hạo nghe không rõ liền hỏi lại.

"Không có gì, tôi chỉ muốn nói là...cảm ơn sếp."