Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 52: Diễn Kịch Trước Mặt Cô



Khoảng mấy ngày sau đó cô vẫn ở lại chỗ bà cụ, vì nghĩ đến việc bà đã giúp mình nên muốn chăm cho bà đến khi lành vết thương rồi mới rời đi.

"Ở với nhau mấy ngày nay, quên hỏi tên cháu." bà nói.

"Dạ, cháu tên là Tô Bắc, còn chồng của cháu là Lộ Nam ạ." cô nói.

Bà cụ nghe hai cái tên này liền cảm thấy rất quen, hình như lúc trẻ khi còn làm bác sĩ ở bệnh viện, bà đã từng nghe qua rồi thì phải.

Tô Bắc, Lộ Nam. Chả lẽ là cô nhóc và cậu nhóc ngày trước bà chăm sóc. Hai đứa nhóc này khiến bà ấn tượng vì chúng rất rất ngoan.

"Bà ơi..."

Cô gọi khiến bà giật mình, bà quay sang hỏi: "gì thế?"

"Cháu gọi bà nãy giờ mà bà không đáp, bà đang nghĩ gì thế ạ? vết thương có thực sự ổn chưa? có cần cháu ở lại không ạ?"

"Bà đỡ rồi, hai ngày nay nhờ cháu mà bà đỡ nhiều rồi. Thôi, lo về nhà đi, không thì mọi người lại lo đó cô nương."

Lúc cô ra ngoài đã thấy cô người đến đón mình, là thuộc hạ chứ không phải Lộ Nam.

"May là chị dâu không sao, bọn em cứ sợ..." Trình Khải nói.

"Do ở đây không có điện thoại nên cũng không thể gọi hai người được, vả lại tôi thấy bà cụ vì cứu tôi mà bị thương nên muốn ở lại chăm sóc cho bà."

Ai ngờ đâu, sáng nay bà lại nói với cảnh sát bảo người nhà đến đưa cô về. Thật không thể ngờ tới chuyện này.

(Biệt thự)

Vừa về đến nhà, cô đi vào nhà cứ cảm giác hai người làm cứ lạ làm sao, quay lại nhìn Trình Khải với Trương Hàn thì hai cậu ấy cũng thế.



Tô Bắc cũng cảm thấy khá mệt nên cô muốn lên phòng nghỉ ngơi, có vẻ ngủ một giấc thật ngon.

Đi đến phòng, cô từ từ mở cửa ra. Đập vào mắt là cảnh tượng hai thân thể đang quấn lấy nhau. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào họ, nhưng chân lại không thể nhấc lên đi đến đó.

Hóa ra việc anh không đến đón cô là vì đang bận vui vẻ với nhân tình, trong chính căn nhà họ, ngay trên chiếc giường của họ.

"Hóa ra là như vậy.." lúc này cô mới lên tiếng.

Lộ Nam và Vi Trà biết cô đang đứng ở cửa nhưng họ cứ giả vờ, chờ đến khi cô lên tiếng mới quay sang nhìn cô.

"Sao anh nói vợ anh chết rồi mà, bây giờ sao lại ở đây chứ?" Vì Trà khó chịu nói.

"Cục cưng, chuyện này anh cũng không biết nữa. Nếu em không thích, vậy anh sẽ ly hôn với cô ta."

Lộ Nam xoa đầu Vi Trà, đặt lên môi cô ta một nụ hôn.

"Vậy anh nhanh chóng ly hôn với cô ta đi, em chán cái cảnh làm tình nhân của anh lắm rồi. Thứ em muốn là một danh phận."

Dứt lời, Hạ Vi Trà lấy áo choàng kế bên mặc vào rồi rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên nói khẽ vào tai của Tô Bắc.

"Anh ấy bảo là, kỹ năng của cô kém lắm."

Lúc Vi Trà rời đi, cô bước vào phòng đóng cửa lại, Tô Bắc đi đến chỗ Lộ Nam nhưng không đánh anh lấy một cái, cô cũng không khóc lóc.

"Vừa hay tôi cũng muốn ly hôn lâu rồi, anh lấy giấy bút ra đây...tôi ký cho." Tô Bắc nói.

Những lời này lọt vào tai khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng Lộ Nam vẫn không thể nào để lộ ra mình cùng Vi Trà đang diễn để lừa cô.

Anh nghiến răng nghiến lợi, cúi gầm mặt lấy bình tĩnh. Mãi một lúc sau mới lôi từ trong tủ ra tờ giấy ly hôn.



"Chữ ký tôi có sẵn trên đó rồi, còn chờ mỗi cô thôi. Ký rồi thì dọn khỏi đây."

Sau khi đặt bút ký xong, cô cũng tháo luôn chiếc nhẫn trả nó lại cho anh. Tô Bắc đưa đến trước mặt anh.

"Cái này tôi cũng không cần nữa, nếu như anh cũng vậy thì tiện thể vứt nó dùm tôi. Giữa chúng ta không còn vướng bận gì nữa...đứa nhỏ cũng sẽ tự tôi nuôi nấng nó, anh không cần chịu trách nhiệm cũng được."

Cô hướng về phía tủ thu dọn quần áo của mình để chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này Lộ Nam lại lên tiếng.

"Đã là vợ chồng, hết tình còn nghĩa. Cô cầm lấy số tiền này rồi rời đi. Cứ coi như đây là món quà cuối tôi dành tặng cho cô."

Anh vùi nó vào tay cô rồi tiếp lời.

"Bảo Trình Khải và Trương Hàn đưa cô đi."

Mọi thứ đã xong, lúc chiếc xe đã lăng bánh rời đi. Tô Bắc không biết được phía sau có một người đàn ông đang đuổi theo chiếc xe đó.

Người làm cũng muốn ngăn anh lại nhưng Vi Trà lại lắc đầu nói: "cứ để cậu chủ của các cô như vậy đi. Đừng cản anh ấy."

Chạy được một lúc thì Lộ Nam bị vấp mà ngã nhào, Vi Trà thấy vậy mới cùng người làm đi đến đỡ anh dậy.

Trời cũng bắt đầu đỗ một cơn mưa, nước mắt cùng nước mưa hòa làm một.

"Cô ấy đi rồi, cô ấy đi rồi Vi Trà.......cậu nói xem, tớ làm như vậy là đúng chứ?"

"Đúng, cậu làm như vậy là đúng. Rồi em ấy sẽ hiểu thôi." Vi Trà vốn là một người phụ nữ nổi tiếng là mạnh mẽ, nhưng mà hôm nay cô cũng không kìm được nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô cảm thấy thương cho họ, nhưng cô tin rằng họ sẽ hội ngộ vào một ngày không xa. Người ta cũng thường nói

'sau cơn mưa, trời lại sáng mà'.