Sương Mi Như Khói Mong Manh

Chương 7



Trong tờ giấy này cũng không nói đến là có được chuộc thân hay không, Y Nhã im lặng nghĩ thầm thôi thì sau này rồi tính tiếp.

Sau đó dẫn năm hài tử đến phía đông hậu viện, ở đó có cái sân nhỏ, bỗng nữ nhân mập hô to:

“ Tất cả quỳ xuống”

Y Nhã im lặng quỳ xuống, ánh mắt hướng về mặt sân trong lòng hồi hộp

“ Các người hiện giờ đều người của Huyện gia, sống hay chết đều do Huyện gia quyết định, vào đây phải tuân thủ quy tắc của phủ huyện, thứ nhất không được ăn cắp, thứ hai không được câu dẫn chủ tử, thứ ba không qua lại với huyện phủ khác... đây là ba quy tắc quan trọng, nếu vi phạm sẽ bị chặt hết tứ chi quẳng ra ngoài đường...các người nghe rõ cả chưa??”

Nữ nhân mập nói liền một hơi, càng nói giọng càng trong vắt, nghe lanh lảnh, cảm nhận như một thanh gương sắt bén.

“Dạ”, tất cả hài tử giọng nói nhỏ lí nhí đáp lại.

“ Các người biết làm gì?”

Sau khi nữ nhân mập hỏi, các hài tử lén lút nhìn nhau, dường như muốn ai đó xung phong lên trả lời, thì bổng có một hài tử ngẩng đầu lên nói nhỏ

“ Thưa, nô tì biết thêu, giặt đồ”, những hài tử khác cũng lần lượt nói, còn nữ hài tử có bà lão còng thì trả lời “Nô tì biết chăm sóc tổ mẫu”

“ Ồ, người biết chăm sóc lão nhân gia?”

“Thưa, ngoại tổ mẫu nô tì năm nay hơn 80 tuổi, từ nhỏ đều do nô tì chăm sóc ngài”

Nữ nhân mập lại nhìn về phía Y Nhã hỏi “ Thế còn ngươi”

Nãy giờ khi nghe câu hỏi của nữ nhân mập cô đã suy nghĩ mình muốn làm gì rồi lễ phép ke khẽ đáp “ Thưa, nô tì biết nấu ăn ạ!”

Sau khi nghe xong, nữ nhân mập lên tiếng đáp “ Các người gọi ta là Lưu thẩm, quản lý hậu viện”

Sau đó chỉ tay vào 3 hài tử lớn tuổi nhất điều đi phòng giặt, chỉ tay vào Y Nhã điều đi phòng bếp, còn nữ hài tử kia chưa phân công, dặn tí nữa sẽ đi gặp lão thái thái xem ý lão thái thái như thế nào.

Giao việc xong, Lưu thẩm dẫn các nữ hài tử đi làm quen với hậu viện, Y Nhã nhanh chóng làm quen với mọi người, kết thân với nữ hài tử ban nãy, lớn hơn cô hai tuổi, gọi là Lan tỷ, cô và Lan tỷ ở cùng phòng với nhau, Lan tỷ sau khi gặp lão thái thái nhưng lão thái thái không thích tướng mạo của cô nên Lưu thẩm quyết định chuyển tỷ ấy sang hầu hạ cho Hà di nương.

Bận rộn cả một ngày Y Nhã mới trở về phòng của mình, ngày mai cô sẽ bắt đầu làm việc, giờ cô mới có thời gian nghĩ về nơi đây.

Biệt phủ này lớn, lớn cụ thể như nào cô cũng chưa hình dung được, nhưng nơi ở hạ nhân ở sẽ tách biệt với nơi ở của chủ nhân, hậu viện theo hình dạng chữ nhật日, nằm một góc trong biệt phủ, dãy hai bên và dãy phía giữa là nơi ở, dãy cuối có một cái giếng và phòng tắm.

Phòng ngủ của cô có giường, có bàn và 2 cái rương, chắc là một người một cái, cô cẩn thận lau dọn bụi bặm trong phòng, bỏ đồ đạc của mình vào rương. Xong xuôi lặng lẽ leo lên gường, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ, hiện tại ăn uống đối với mình quan trọng nhất, muốn đẹp hơn, khỏe hơn thì nhất định phải thông qua ăn uống, cơ thể này cần dinh dưỡng để phát triển, rồi lặng lẽ thở dài thầm nói, không biết phòng bếp quản lý có nghiêm không nữa!

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, các hạ nhân lục đục kết thúc công việc trở về phòng mình, từng ánh nến le lói từ từ vụt tắt để nhường chổ cho bóng đêm dần dần bao trùm, địa phận hạ nhân đã bị bao trùm bởi đêm đen, khu vực chủ nhân đèn lồng thắp sáng rực cả dãy hành làng cùng với ánh đèn trong phòng hòa quyện lại với nhau mang đến ánh sáng chói lóa và đầy màu sắc

Khi tiếng thở ke khẽ của Y Nhã vang lên cũng là lúc Lan tỷ về, kẽ mở cửa đặt mình nằm cạnh Y Nhã lặng lẽ nhắm mắt ngủ say.

Giờ làm việc của Y Nhã ở phòng bếp quả thực khá thoải mái, gần mười ngày làm việc ở phòng bếp cô cũng đã hiểu được.

Phòng bếp gồm có bốn người, cả cô nữa là năm, cô chỉ là giúp việc cho những người kia, dần dần mọi người cũng quen biết nhau nên xưng hô với nhau bằng tên thân mật,

Phụ trách nấu ăn cho chủ nhân là Đại thúc và Tứ thẩm, còn hạ nhân là Nhị thúc và Tam thẩm, tất cả đềi trên dưới 30 tuổi, họ gọi Y Nhã là tiểu Nhã.

Đại thúc vừa xắn ống tay áo vừa thổi lửa vừa nói “Tiểu Nhã, đem củ cải và nấm đi rửa, tối nay Đại phu nhân muốn ăn canh sườn nấm, củ cải xào lòng heo”

Nếu đại phu nhân muốn ăn gì thì sẽ nói với quản gia báo cho phòng bếp nấu, còn nếu quản gia ko nói gì, thì phòng bếp sẽ tự nấu, miễn sao bàn ăn đầy đủ món, để cho các tiểu thư công tử ăn uống đầy đủ là được.

Y Nhã đem củ cải và nấm đi rửa, xong xuôi cô đem xương sườn và lòng heo xát muối rửa sạch, chạy vào phòng bếp để cho Đại thúc chuẩn bị bữa tối. Tứ thẩm đang chuẩn bị cắt tiết gà, hôm nay sẽ nấu thêm món gà hầm thuốc bắc, và xào thêm những món rau khác nữa, cô nhanh nhẹn nấu nước sôi cùng với Tứ thẩm vặt lông gà.

Phía phòng bếp hạ nhân thì sẽ ăn hai bữa, sẽ do Nhị thúc chia phần nam nhân thì mỗi người được hai bát cơm và nữ nhân thì một bát cơm và rau, thỉnh thoảng có thêm thịt.

Y Nhã đã từng nghĩ đến phòng bếp không biết có cơ hội được ăn uống đầy đủ hơn, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, đồ ăn thức uống quản lý kĩ, hết thời gian nấu ăn sẽ đóng cửa, thỉnh thoảng có di nương nào đó xuống bếp nấu ít điểm tâm dâng lên lão gia, còn hạ nhân thì hầu như không tự mình nấu ăn,

Cô lặng lẽ ngồi nhìn thức ăn thừa của chủ nhân để lại, thịt gà còn lại phần ức, lòng heo còn lại nữa đĩa, bát canh còn lại miếng vài sườn và ít rau.

Sau khi chủ nhân ăn xong, một mình cô sẽ ở phòng bếp dọn dẹp,

Y Nhã từ từ đứng dậy, lấy bát trong tủ, gắp những miếng thức ăn còn ăn được, bỏ vào chén từ từ ăn, xuyên qua ô cửa sổ cô ngước lên nhìn bầu trời, không biết từ lúc nào mà trăng sao đã rủ nhau trốn hết, mưa bắt đầu rơi, vài giọt mưa lắc rắc, mưa nặng hạt dần, rơi lộp bộp trên mái nhà, màn đêm dần dần bao phủ.

Phía bên này, Lan tỷ kẽ đóng cửa sổ, ngoài ngoài trời vẫn mưa, bên trong Hà di nương đang ngồi thêu kẽ giọng nói “ Đêm nay ngươi không cần ngủ lại, về sớm tí mưa nặng hạt”

“Dạ phu nhân”

Lan tỷ xoay người đi về phía cửa, sau khi đóng cửa lại cẩn thận, thân hình xông vào màn mưa chạy thật nhanh về phía hậu viện hạ nhân. Bởi vì chạy nhanh đến đoạn khúc rẽ hành lang bị vấp chân ngã nhào về phía trước, nước mưa hòa lẫn với bùn đất, trông cực kì chật vật.

Bỗng nhiên một giày màu trắng xuất hiện trước mặt, đưa tay ra bế bổng nàng lên kẽ cười nói “ Nàng là hạ nhân viện nào vậy, chưa từng gặp qua?”

Đối mặt với Lan tỷ là nam nhân cao lớn tướng mạo đoan chính, khuôn mặt chữ điền, hơi thở nam tính lành lạnh phả vào mặt.

Lần đâu tiên tiếp xúc nam nhân được nam nhân bế bổng, mặt Lan tỷ đỏ bừng, xấu hổ, lắp bắp đáp “ Đại..đại công tử, là nô tì của...của...viện Hà di nương!” “Kính đại...công tử thả nô tì xuống...”

Đại công tử cười dán mặt gần vào Lan tỷ kẽ nói “ Là nàng làm bẩn y phục của ta, giờ tính sao ” vừa nói vừa dán môi lên môi Lan tỷ, thần tốc cuốn lấy môi nàng.

Đầu Lan tỷ như tia điện xoẹt qua, lần đầu tiên tiếp xúc với một nam nhân, lần đầu tiên nàng biết hôn lưỡi, cơ thể như vô thức đáp trả, trong đầu trống rỗng tất cả cảm giác đều đang đặt trên đầu lưỡi này.

Phía cuối hành lang một thiếu niên diện mạo xinh đẹp như ngọc đang tiến về phía này, ánh mắt nheo lại trong ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai. Thiếu niên dáng người dong dỏng cao, làn da trắng hồng hào, sống mũi cao, đôi môi mỏng, vầng trán thanh thoát, mái tóc đen dài một nữa được thả phía sau, một nữa được vấn lên cố định chiếc trâm gỗ.

“ Chúng ta quay về!” thiếu niên nói với nô tài cầm đèn phía sau, quay ngược hướng để trở về.

Y Nhã sau khi tắm giặt xong xuôi đang ngồi hong tóc, cô vốn dĩ thích sạch sẽ, ngày nào cũng tắm một lần, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới đi ngủ.

Bỗng nhiên một thân ảnh chạy nhanh từ cửa vào, ngồi bệt trên giường thở dốc, quần áo xộc xệch, ánh mắt mơ màng, đôi môi ửng đỏ, hai tay ôm lấy má xoa đi xoa lại

Y Nhã nhảy xuống giường, rót cho Lan tỷ bát nước, vừa cười vừa nói

“ Tỷ làm sao vậy, có ai bắt nạt tỷ hay sao?”

Lan tỷ vừa muốn nói, vừa lại không muốn, chuyện hôm nay xảy ra quá là thoát khỏi tầm suy nghĩ, nhưng thật ra nàng cũng muốn chia sẽ cảm giác của mình, đối với tiểu Nhã còn nhỏ tuổi, chưa biết gì nàng lại càng yên tâm hơn.

Sau khi nghe Lan tỷ thuật lại Y Nhã nghĩ thầm đúng là tên nam nhân cặn bã, đi trêu hoa nghẹo nguyệt, với một nữ nhân mới lớn như thế quá là kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, hơn nữa Lan tỷ mới có 14 tuổi, không cảm thấy còn nhỏ hay sao. Lại nghĩ nữ nhân nơi này khi đã yêu và gả coi trượng phu là trời, dễ đánh mất giá trị của mình.

Ngoài kia cơn mưa bắt đầu nặng hạt, Y Nhã đã chìm vào giấc ngủ, Lan tỷ còn tưởng niệm về nụ hôn ban này, giờ đây cảm xúc của nàng vừa mong chờ, vừa sợ hãi.

Khao khát đầu đời càng ngày càng mãnh liệt, đưa tay sờ lên đôi môi mình, mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt dần dần khép lại, ý thức chìm dần vào giấc ngủ, ngoài kia mưa vẫn rơi.

Phía Đông của Huyện phủ là nơi ở của các công tử, tiểu thư, được chia làm từng viện phủ riêng biệt, viện không lớn, viện của Đại công tử và Nhị công tử sát vách, còn của các tiểu thư khá xa nơi đây.

Trong một căn phòng được bài trí rất đẹp, rất ấm áp, phía bên trái cửa chính là giường ngủ lớn, còn phía giữa là thư án.

Ánh nến thắp lên hình bóng của thiếu niên đẹp tựa ngọc đang ngồi luyện chữ, từng nét chữ cứng cáp hiện lên trang giấy trắng, đẹp tựa như chủ nhân của nó vậy.

Bàn tay từng đốt thẳng và trắng, nhưng tinh mắt để ý sẽ thấy vết tay có nhiều chai sạn, là bàn tay luyện kiếm mỗi ngày.

Cửa ke khẽ mở ra, lách vào là một nô tài từ từ tiến tới phía giường, rải chăn, buông màn, chuẩn bị nước rửa mặt và muối xúc miệng cho chủ nhân của mình.

“ Ngày mai người đưa thư này cho Mai tiểu thư phủ Thái thú” giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên.

“ Vâng, thưa công tử”

Thiếu niên đứng dậy thư án vừa tiến lại chậu nước vừa nói.

“ Trong thư ta đã viết rõ ràng, người đem thư đến cho Mai tiểu thư, còn chuyện chuyện tối nay không được nói với ai, không có việc gì nữa thì lui ra”

Ánh mắt thiếu niên hướng về phía cửa sổ, ngoài kia mưa đã không còn nặng hạt như hồi nãy, mà đã dần dần ngớt, thiếu niên nhìn bầu trời đêm ánh nến hắt lên hình dáng thon dài trên khung cửa sổ.