Tôn Kiềm trố mắt cả nửa ngày, tươi cười đi tới trước mặt y, ánh mắt hòa hoãn xuống: "Ngươi còn sống à?"
Mắt phượng của Thanh Khâu Quyết rũ xuống, nhìn hắn nói: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn không thọ nổi bằng ngươi?"
Hình Thượng bất đắc dĩ nhìn bọn họ, giữ Thanh Khâu Quyết lại, lên tiếng: "Tiểu Kiềm, con có bằng lòng giúp đỡ chuyện này không?"
Tôn Kiềm do dự một chút, dường như đang nghiêm túc suy xét vấn đề này. Một lúc lâu sau, bàn tay đặt trên thân kiếm rốt cuộc cũng thu về, nhìn Thanh Khâu Quyết nói một câu không đầu không đuôi: "Bội kiếm của ngươi được ta cất trong nhà. Lúc trước chuyện xảy ra đột ngột quá, ta phải đi trộm nó khỏi phủ ngươi trong đêm."
"Nếu ngươi gặp nạn, Tôn gia sẽ toàn lực tương trợ. Đợi thời cơ đã chín muồn, ngươi nhớ đến lấy kiếm về. Chờ mọi chuyện kết thúc, hai ta lại đấu một trận sảng khoái."
Thanh Khâu Quyết duỗi tay ra với hắn: "Giờ ngươi đánh không lại ta đâu."
Tôn Kiềm liền trở tay cụng tay với y: "Chưa chắc đâu."
Cuối cùng vẫn là Hình Thượng đứng ở giữa hai người mới không tình nguyện dừng lại. Mấy người ở trong phòng đơn giản nói qua phải làm như thế nào, lập ra bước tiếp theo của kế hoạch.
Tôn Kiềm và Hình Thượng không tiện ở lâu, liền phải vội rời đi. Trước khi đi Tôn Kiềm dừng lại một lát, cũng không quay đầu lại, chỉ hơi miễn cưỡng nói: "Mấy năm nay bọn ta vẫn luôn nhớ mong ngươi. Lúc ta đi trộm kiếm có đụng phải tiểu tử Tạ gia kia. Nếu có cơ hội thì đi gặp hắn đi."
Hai chữ "nhớ mong" kia nói không rõ ràng.
Nói tới đây, hắn thở dài, cuối cùng quay đầu lại nghiêm túc nói: "Tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng những người ủng hộ ngươi nhiều hơn so với ngươi nghĩ nhiều."
Rốt cuộc cả họ Thanh Khâu dùng xương khô đắp nên hai chữ trung liệt, một khi gặp nạn thì người trong lòng có chút tâm huyết ít nhiều gì cũng sẽ giúp đỡ một phen.
Tạ Lăng Du ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, Mạnh Nghị bỗng nhiên nhớ tới lời hẹn với Hình Nhã Nhàn liền tung tăng đến tìm người. Đúng lúc mấy ngày nay Tạ Lăng Du không nghe được tin tức hữu dụng gì đang sốt hết cả ruột lên.
Hai người ăn ý với nhau, trước tiên đến Hình phủ tìm người.
Hình Nhã Nhàn nghe người hầu báo Mạnh gia công tử và Tạ gia công tử đến tìm, vui đến mức lật tung cả tủ quần áo, cuối cùng chọn được một chiếc váy lưu tiên màu vàng lông ngỗng. Nàng hài lòng xoay một vòng trước gương rồi như một con bươm bướm "bay" ra ngoài.
"Tử Việt ca, Vân Lâu ca ca..."
Nàng nhìn thấy Tạ Lăng Du từ xa, trong mắt đã hiện lên sự hào hứng.
Thật ra Tạ Lăng Du cũng không biết nhiều về chuyện ăn vận, khoác một chiếc áo ngoài trắng màu trăng non, bên trong là họa tiết hạc màu đen có chút màu đỏ kéo dài đến tận tay áo ngoài, cả người trông ôn hòa lại tuấn lãng.
Mạnh Nghị nhìn thấy cả, môi không động đậy, nói thì thào không rõ: "Đôi mắt như hạt châu đen của nha đầu này dính hết lên người ngươi rồi."
Đáp lại hắn chính là Tạ Lăng Du gấp quạt lại rồi lập tức đập lên đầu hắn một phát, môi khẽ mấp máy: "Bớt tạo việc cho ta đi, ta thật sự không có cái ý đấy."
Hình Nhã Nhàn không biết là bọn họ đang âm thầm trò chuyện, dừng tung tăng nhảy nhót trước mặt hai người bọn họ, hoạt bát xoay một vòng: "Thế nào?"
Mạnh Nghị liếc Tạ Lăng Du một cái, nể tình khen: "Nhã Nhàn của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp, lung la lung linh luôn."
Tạ Lăng Du gật đầu phụ họa, thấy nàng bất mãn bĩu môi, vội nói: "Đúng lúc muốn mua ít đồ, đi thôi nào."
Nói xong hắn cất bước đi luôn, căn bản không cho Hình cô nương cơ hội nói chuyện. Hình Nhãn Nhàn nhụt chí lườm Tạ Lăng Du ở phía sau, Mạnh Nghị sờ mũi, lôi kéo nàng: "Được rồi, đi nhanh nào."
Cuối cùng Mạnh Nghị đứng ở giữa đảm đương nhiệm vụ một người trung gian để tránh tẻ nhạt còn phải giải cứu.