Khoảnh khắc đụng phải ánh mắt của ông ta, Tạ Lăng Du cảm tưởng như gặp phải sói vậy, là cái loại sói tham lam hung ác như thể giây tiếp theo sẽ cong người lao đến tấn công, hung hăng xé nát con mồi vậy.
Người ta thường nói những người lăn lộn ở sa trường trên người thường sẽ có một loại sát khí, nhưng Tôn tướng quân lại không khiến cho người khác cảm thấy như vậy. Đó là chính nghĩa, là sự uy nghiêm từ trong cốt tủy.
Trên người Lâm Thành là sát khí của hung thần, dường như có thể ngửi thấy mùi máu tươi quanh mình ông ta. Tạ Lăng Du rũ mắt, che dấu cảm xúc không vui.
Vị tướng lãnh kia cũng tự biết mình đã mắc mưu nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tự thầm ảo não, còn không quên hung tợn lườm Tạ Lăng Du một cái rồi mới cam chịu lui ra sau. Tạ Lăng Du cười nhạt nhưng ánh mắt lại không mất đi phần sắc bén mà nhìn thẳng vào Lâm Thành, thầm chế giễu.
Hay cho một Lâm đại tướng quân.
Làm khó vãn bối, dùng chức quan bắt nạt người khác, đúng là chẳng có nổi một nửa phong phạm của Trọng Sâm điện hạ. Cố tình dựa vào mối quan hệ cậu cháu với Trọng Lục mà tung hoành ngang ngược trong triều cũng chẳng ai dám nói gì.
"Lâm tướng quân không việc gì là tốt rồi. Phen này đúng là dọa sợ vãn bối rồi, là vãn bối lỡ lời, xin được nhận lỗi với Lâm tướng quân."
Tạ Lăng Du lưu loát nói rồi chắp tay với ông, trông không một chút oán hận nào. Lâm Thành khựng lại một chút, ánh mắt thêm lạnh, không thèm để ý đến lời xin lỗi "thành khẩn" của Tạ Lăng Du. Ông phất tay ý bảo binh lính áp giải lương thực vào rồi mới không mặn nhạt gì nói: "Đi thôi".
Tạ Lăng Du cũng không bận tâm, nghe vậy liền vung tay áo ra dấu mời làm cho Lâm Thành càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Mạnh Nghị ở phía sau mắt sắp trợn lên đến trời luôn rồi, còn như thể an ửi mà huých huých Tôn Kiềm. Phải đối diện với cái loại người này đúng là xui tám kiếp.
Tôn Kiềm không nói mọt lời đi theo sau, nhìn rõ hết sắc mặt của Lâm Thành, mặt mày xanh mét.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù là về công hay tư thì hành động của Lâm Thành ngày hôm nay cũng không thích hợp. Tuy ông là tướng quân cũng là trưởng bối nhưng hiện giờ Tạ Lăng Du là người bệ hạ khâm định phái đi cứu dịch còn Lâm Thành chỉ phụ trách áp giải lương thực mà thôi. Hành vi lần này của ông ta đúng là giọng khách át giọng chủ.
Nhưng bọn họ nghĩ đến được thì đương nhiên trong lòng Lâm Thành cũng hiểu rõ.
Mặt khác, ông ta đang cố ý ra oai phủ đầu Tạ Lăng Du. Hôm đấy ông ta mất mặt trong yến hội, còn tiểu tử này thì rất chi là không biết trời cao đất rộng, định nhân cơ họi này giáo huấn hắn một chút.
Đương nhiên, cũng là muốn thử xem người này có mấy phần bản lĩnh.
Lâm Thành vốn tưởng rằng đây chỉ là một con nghé con mới sinh không sợ cọp, không ngờ rằng cũng khá khó nhằn. Cứ vậy mà chẳng tìm ra được sơ hở gì, ngược lại trông ông còn có vẻ là ỷ thế hiếp người.
Không khí u ám đến dọa người.
Tạ Lăng Du nhìn thấy bảng hiệu Lưu phủ từ xa, trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác. Nếu muốn đám binh lính này lui ra còn phải tốn một phen miệng lưỡi...
"Không hay rồi! Không hay rồi không hay rồi... Công tử ơi có chuyện rồi!"
Đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Tạ Lăng Du cau mày ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy người ăn vận như người hầu đang vội vàng chạy đến, trên mặt còn bị thương, người cũng lấm lem.
Ở đây ai cũng là người thông tuệ, nháy mắt liều hiểu ra, trong lòng cũng trầm xuống.
Tạ Lăng Du trấn tĩnh lại, giữ lấy bả vai của một người rồi gằn giọng hỏi: "Trấn Tây xảy ra chuyện sao?"
Theo lý thì không nên có chuyện mới phải. Bây giờ ở trấn Tây người nhà đang gặp nhau, sao lại xảy ra chuyện được? Huống hồ những bá tánh bị nhiễm bệnh đều được chăm sóc rất tốt. Mãi mới gặp mặt thì giờ bá tánh phải đang tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này mới đúng chứ, rốt cuộc là có vấn đề gì?
Ánh mắt của người hầu lướt qua hắn, dừng lại ở đám binh lính phía sau, nức nở nói: "Các bá tánh mãi mới tin tưởng chúng ta, không biết là ai đồn thổi bảo những người phía sau công tử đến là để giết người diệt khẩu. Công tử lừa bọn họ đến trấn Tây rồi một mẻ bắt gọn!"
Tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Tạ Lăng Du cũng không ngờ đến kết quả này, lập tức không rảnh lo đến Lâm Thành nữa, phất tay gọi Liễu Vị đến bảo hắn sắp xếp ổn thỏa cho nhóm người hầu và người của Lâm Thành còn mình thì cùng ba người còn lại đến trấn Tây.
Tạ Lăng Du đi được vài bước thì quay lại nắm lấy tay Mạnh Nghị, nhờ hắn và Tôn Kiềm lập tức đi điều tra xem người tung tin đồn là ai. Hắn định chia binh thành hai hướng, bản thân tự đi trấn Tây trước.
Mạnh Nghị biết chuyện này không thể qua loa được, liền đẩy tay hắn ra thồi giục hắn đi nhanh đi, đáp lời: "Được rồi được rồi, bọn ta biết rồi, ngươi đi mau đi, đi mau đi..."
Tạ Lăng Du bị đẩy đi, hiện tại bọn họ không thể trì hoãn thêm được nữa. Hắn chỉ dặn dò "cẩn thận chút" rồi vạt áo tung bay, xoay người rời đi.
Trấn Tây,
Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào, kêu trời khóc đất. Trán Tạ Lăng Du lập tức đau râm ran lên, hắn rảo bước nhanh hơn nhưng đến lúc bọn họ bước vào trông sân thì phát hiện tình hình hình như cũng không có không ổn như vậy.
Hơn nữa... còn là kỳ lạ.
Rất khó để miêu tả tình hình hiện tại. Bá tánh và chư vị lang trung đang trong trạng thái giằng co với nhau, nhưng những bá tánh nhiễm bệnh lại đang bảo vệ những lang trung chăm sóc họ hàng ngày. Thế nên bá tánh trấn Đông đành phải giải thích với người nahf của mình là bên ngoài đã có người tới rồi, hôm nay cho bọn họ đến thăm là để một mẻ bắt sạch, nhổ cỏ tật gốc.
Những lang trung cả ngày hầu hạ những bá tánh nhiễm bệnh như hầu hạ tổ tông vậy, vừa nghe được những lời này mặt liền trầm xuống. Y sĩ có chút tài cán ai mà không có mấy tính nết kỳ lạ, lập tức liền lao vào chửi nhau với bá tánh, hai bên đều vô cùng kích động.
Ngược là những bá tánh nhiễm bệnh, một bên muốn cản người nhà mình lại, một bên còn phải khuyên nhỉ an ủi các lang trung. Lộc Hồi lại càng chẳng phải người trong cuộc ngoài cuộc gì, kẹp ở bên trong không tài nào nói nổi câu gì, chỉ có thể dùng sức kéo các lang trung ra sau.
Nhất thời tình hình hỗn loạn, mấy tiếng chửi bậy khiến Tạ Lăng Du á khẩu không trả lời được. Có thể nói non nửa đời hắn cũng chưa bao giờ nghe qua nhiều câu chửi người đến vậy.
Nhưng thấy tình hình vẫn ổn, lại nghe thấy những người này mồm trâu chửi nhau với miệng ngựa, Tạ Lăng Du không nhịn được mà xoa ấn đường, nở nụ cười, bất đắc dĩ tiến lên một bước, kéo dài âm thanh: "Ta nói này các vị —"
Đám người trong chớp mắt an tĩnh lại, nhóm lang trung hắng cổ không nói nhưng bá tánh lại càng kích động, chỉ thẳng vào mặt hắn mà chửi ầm lên, còn cảnh giác nhìn phía sau hắn.
Tạ Lăng Du cũng không nói lời nào, mặc cho bọn họ chửi. Đợi bá tánh thấy nửa ngày trời phía sau hắn cũng không có ai xuất hiện, cảm thấy giọng nói dần nhỏ xuống mới bắt đầu thở dài.
"Ta không biết các vị tin vào lời đồn nào, nhưng nếu công tử ta đây thật sự có âm mưu này thì sao phải ngày ngày bôn ba ngược xuôi, làm việc như trâu như ngựa cho mọi người, đi núi Lạc Mai hái thuốc cho các vị?"
"Rồi còn – phải đứng đây cho các vị chửi như con như cháu không dám ngẩng đầu?"
Tạ Lăng Du nói với giọng điệu châm biếm, trong sự thản nhiên lại có thêm châm chọc, không dùng lời lẽ quá khích gì nhưng lại khiến các bá tánh hai mặt nhìn nhau, từ từ đỏ mặt.
Đám người kích động dần dần bình tĩnh lại, một số người hiếu thắng cũng nghẹn cổ không nói được lời nào, không còn ai nói năng lỗ mãng nữa vì thật ra trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ rằng Tạ Lăng Du nói rất đúng.
Suy cho cùng... cũng là bọn họ bảo thủ.
"Công tử, xin lỗi..." Một giọng nói già nua vang lên, mọi người theo đó nhìn lại, chính là bà cụ lúc trước Tạ Lăng Du lau mặt cho. Bà đưa cánh tay như cành củi khô giữ chặt lấy cháu mình, khẽ vỗ: "Lang Nhi à, mau xin lỗi công tử đi".
Người thanh niên kia vừa nãy cũng chỉ đứng tại chỗ cau mày, cũng không bốc đồng làm loạn. Giờ nghe xong lời này tất nhiên là lấy làm hổ thẹn, liền quỳ gối xuống nghiêm chỉnh hành lễ xin lỗi bọn họ. Tạ Lăng Du tiến tới kéo hắn lên, phủi đất bụi trên đầu gối cho hắn.
Người thanh niên kia đỏ mặt tía tai, liên tục xin lỗi. Lúc này những người xung quanh mới như vừa tỉnh mộng, sôi nổi xin lỗi theo. Tạ Lăng Du chưa so đo tới mà nhẹ nhàng nói: "Chuyện này không trách mọi người, là Tạ mỗ chưa suy xét chu toàn..."
"Không phải đâu, rõ ràng là Lâm tướng quân kia khinh người quá đáng, Chẳng qua là công tử tài giỏi, chiếm mất hào quang của con trai ông ta nên mới..." Thanh Khâu Quyết đứng bên cạnh nãy giờ im lặng đột nhiên căm giận ngắt lời hắn, lại như thể biết mình nói sai nên mím môi ảo não quỳ gối phải xuống: "Công tử, ta lắm lời..."
Tạ Lăng Du nhìn thấy hắn quỳ xuống mà nheo mắt, vội vàng đỡ dậy, ngầm hiểu ý của hắn, Tạ Lăng Du lắc đầu: "Ngươi không có lỗi, không cần phải như thế".
Y chẳng nhắc đến Lâm Thành nhưng lại âm thầm hắt bát nước bẩn.
Hắn chỉ nói: "Hôm nay... khách quý cũng không có ác ý gì, chỉ là sợ lương thực bị cướp nên mới mang theo hơi nhiều người".
Đây quả là một câu trả lời khéo léo. Vừa nãy Thanh Khâu Quyết gợi chuyện bọn họ có xích mích giờ lại nói là vị tướng quân này sợ lương thực bị cướp vốn đã là hèn nhát. Nếu còn lấy quyền chèn ép người khác, lấy việc công làm chuyện tư thì càng hèn nhát hơn!
Mọi người đều ngầm hiểu, càng thêm khinh thường vị Lâm tướng quân chưa từng thấy mặt này. Tạ Lăng Du trấn an dân chúng, thoáng thấy Lộc Hồi đang lén lau mồ hôi bèn đi tới đưa khăn tay, nhỏ giọng nói: "Lộc đại phu vất vả rồi, chỗ này giao cho ngươi đấy"
Lộc Hồi nhận lấy khăn tay rồi cảm ơn, ánh mắt lướt qua chỗ nào đó phía sau hắn rồi cười thầm một cái rồi lại nghiêm mặt nói: "Được, công tử cứ yên tâm".
Thanh Khâu Quyết ở phía sau như thể không có gì thu lại ánh mắt hình viên đại, vô tội chớp chớp mắt với Tạ Lăng Du.
Hôm nay xem ra chỉ là hữu kinh vô hiểm. Lúc bước ra khỏi cửa Tạ Lăng Du mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không trở lại Lưu phủ chiêu đãi Lâm Thành trước mà đi hỏi nhóm người hầu kia ở đâu rồi đi tìm Tôn Kiềm và Mạnh Nghị.
"Ngươi cảm thấy là có người làm hay chỉ là vô tình?" Tạ Lăng Du chậm lại bước chân, dò hỏi.
Hôm nay không biết sao mà cái miệng nhỏ linh hoạt của Thanh Khâu Quyết lại trở nên mộc mạc, nề nếp nói: "Người làm".
Tạ Lăng Du bất giờ, không khỏi quay lại nhìn y, lại thử hỏi một câu vô nghĩa: "Vậy ngươi nghĩ là ai làm?"
Thanh Khâu Quyết đột nhiên dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn hắn trong giây lát. Tạ Lăng Du chưa bao giờ bị người khác nhìn chằm chằm một cách trắng trợn táo bạo như thế, gượng gạo hắng giọng nói: "Sao hả?"
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn xem ngươi có sao không thôi". Vẻ mặt Thanh Khâu Quyết cợt nhả, bỏ lai những lời này xong thì tiếp tục đi, để lại Tạ Lăng Du trợn trắng mắt "vậy mới đúng sao".
Bọn họ tìm thấy Mạnh Nghị và Tôn Kiềm ở gác mái của các lang trung. Trước mặt bọn họ là một người đang ôm đầu ngồi xổm trong góc tường. Người này gầy guộc, trông cũng không lớn lắm, khiến cho bọn Tôn Kiềm không xuống tay được, nhìn đám Tạ Lăng Du như đang nhìn cứu tinh.
Mahj Nghị với vẻ mặt khó xử tiến lên, nhỏ giọng giải thích: "Vân Lâu à ngươi nghĩ cách gì đi, đứa nhóc này cứ cứng mồm bảo là tự nó lỡ lời, không liên quan đến người khác".
Tạ Lăng Du nghe Mạnh Nghị nói rồi nhìn về phía thiếu niên đang tự ôm mình thành một cục để trốn tránh hiện thực kia mà thầm thở dài. Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, từ từ ngồi xổm xuống.
Tạ Lăng Du cũng không lòng vòng, nhỏ giọng hỏi: "Là ai sai khiến ngươi, ngươi có nỗi khổi gì?"
Thiếu niên thức khắc run rẩy, như là rất sợ. Qua khe hở của ngón tay, Tạ Lăng Du thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng hắn cũng không an ủi thiếu niên này mà lạnh nhạt ném ra một câu: "Hôm nay nếu thành công thì ngươi đã làm hại bá tánh cả trấn".
Hắn từ trước đến nay đều rất rõ ràng. Ngày đó không quá làm khó xử Lưu huyện lệnh là bởi vì người trói Mạnh Nghị chưa làm hắn bị thương, chỉ trói lại với uy hiếp thôi. Nhưng lần này thì khác, chuyện này nếu thành công thật thì bá tánh làm loạn đến chỗ hắn vẫn còn dễ nói, nhưng Lâm Thành thì không tốt đến vậy, không có chuyện sẽ bó tay bó chân giống bọn hắn. Đến lúc đó thì dù có là đồ sát cả trấn thì Trọng Lục vẫn sẽ niệm tình cũ mà tha mạng cho ông ta thôi.
Vẻ mặt Tạ Lăng Du lạnh lùng, thấy thiếu niên kia vẫn không có ý định mở miệng thì trong lòng thoáng buồn bực, bèn nhỏ giọng bảo Tôn Kiềm trông giữ thiếu niên kia rồi định quay người rời đi.
"Thật sự xin lỗi..." Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở và áy náy. Hắn dường như dùng hết sức để nói ra câu này, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở run rẩy.
Tạ Lăng Du quay đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng, không khó để nhìn ra vẻ giãy giụa của thiếu niên này, trong ánh mắt cuối cùng cũng ánh lên đươc ăn cả ngã về không, mạnh mẽ dập đầu với hắn.
"Tiểu nhân tên Lư Tùy, là con của vợ lẽ Tri phủ thành Nam Lăng. Xin công tử cứu mẹ ta, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử!"