Hai người bọn họ ở bên này an nhàn thảnh thơi, nhưng phía bên kia cũng trong Lưu phủ thì lại là nặng nề áp lực.
Trong phòng im ắng, mọi người đều cố gắng thở nhẹ.
Lâm Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, áo gấm hơi nhăn. Sắc mặt ông trầm như nước, nhìn chằm chằm một chúng thuộc hạ đang quỳ dưới đất. Bọn họ sắc mặt ai nấy cũng trắng bệch, không dám ho he gì, chỉ sợ làm cho người ngồi trên kia chú ý đến.
"Thằng nào thằng nấy đều giỏi quá ha." Lâm Thành nói khẽ, như chỉ đang lẩm bẩm độc thoại.
Ngay sau đó.
Ông đột nhiên rút thanh kiếm bên hông mình ra, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Lưỡi đao sắc bén cắt gió lao tới, đặt trên cổ tên thuộc hạ vừa mới gây chuyện kia. Giọng điệu lạnh lẽo như Diêm Vương lấy mạng, làm người ta sợ hãi: "Trương Lệ à, ngươi rất có chủ kiến đúng không?"
Thuộc hạ tên Trương Lệ kia cổ cứng đờ, cánh tay không tự chủ được mà run rẩy. Hắn nuốt nước miếng, sợ hãi nói: "Tướng quân... tướng quân... Thuộc hạ biết sai rồi!"
Hắn thoáng thấy lưỡi kiếm gần mình thêm một chút, hoảng sợ liên mồm giải thích. Lâm Thành nhìn cái dáng vẻ chật vật chẳng có cốt khí của hắn mà trong mắt hiện lên sự ghét bỏ. Ông không chút lưu tình vung kiếm, vết máu bắn lên cửa gỗ, tiếng kêu thét thảm thiết chỉ vang lên trong chớp mắt.
Một ngón tay lăn ra đất, máu tươi nóng hổi liên tục trào ra trên đất, chỉ một chốc đã tụ thành một vũng. Trương Lệ vừa mới kêu gào ra tiếng đã bị vài vị đồng liêu đồng thời bịt miệng lại. Hắn thất thanh khóc, nhìn cánh tay thiếu khuyết của mình, đây căn bản là chặt đứt tiền đồ của hắn!
Mặt hắn căm phẫn đau đớn gào lên, lại bị đồng liêu giữ chặt lấy.
Lâm Thành lạnh lùng nhìn màn này, khóe miệng cong lên một độ cong khinh bỉ. Ông phất tay ý bảo bọn họ cút đi, trong đó có một người như đã quen, dọn dẹp sạch sẽ ngón tay bị cắt và vết máu trong phòng rồi đóng khẽ cửa cho ông.
Lâm Thành nghe thấy tiếng "lộc cộc" rất khẽ, thả lỏng dựa vào ghế, hơi thở nặng nề. Ông nhắm mắt lại, tay nắm chặt thành quyền. Lâm Thành hung hăng ném chén trà xuống đất, nước bắn lên. Ông cắn răng cười: "Tạ gia..."
Món nợ này, ông sẽ nhớ kĩ.
Mấy người ngoài cửa vừa mới đi được một đoạn đường liền nghe thấy âm thanh quái dị này. Trương Lệ mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, nghe thấy mà sợ run bần bật. Hai đồng liêu bên cạnh giữ chặt hắn, thở dài nói: "Ngậm bồ hòn làm ngọt đi."
Hắn giữ chặt lấy cánh tay phải mềm nhũn của Trương Lệ. Dù đã cố gắng che giấu nhưng cũng đủ để người ta thấy rõ.
Hắn chỉ còn ba ngón tay.
Trương Lệ rũ mắt, sự căm phẫn chỉ lóe qua trên mặt, nhỏ giọng đáp lời: "Ừ".
——————
Năm Lăng thành, trời mới tờ mờ sáng.
Trong Phủ Thành chủ có thị vệ luân phiên tuần tra. Đúng như bọn họ dự đoán, canh phòng rất nghiêm ngặt. Nói vậy thì có nghĩa Thành chủ và Lư tri phủ đề ở đây cả. Bọn họ giờ là châu chấu trên dây, ngày qua ngày sống cũng nơm nớp lo sợ.
Tôn Kiềm và Liễu Vị lặng yên không một tiếng động dừng trên mái hiên. Hai người bọn họ không thể xông vào, chỉ có thể chờ thời cơ. Chỉ cần thăm dò rõ xem Thành chủ và Lư tri phủ ở đâu rồi một mẻ bắt gọn là được.
Đây cũng không phải việc gì khó khăn.
Tôn tiểu Tướng quân đến đại doanh của kẻ địch cũng đã vào rồi, hai con rùa rụt cổ này mà cũng vướng nổi chân hắn?
Hắn ra hiệu bảo Liễu Vị trốn kĩ đi, bản thân lướt qua mấy nóc nhà, từng chút một hướng về phía trung tâm của Thành chủ phủ. Mũi chân hắn nhẹ nhàng đạp lên gạch ngói, chỉ phát ra tiếng động nhỏ như tiếng chim.
Người thị vệ cuối cùng của đội như cảm thấy gì đó quay đầu lại nhìn thì phát hiện phía sau chẳng có ai. Hắn nhíu mày lại nhìn kĩ, người phía trước thì cứ đi, hắn chẳng biết từ bao giờ mình đã lạc đội.
Tên thị vệ kia sởn da gà, đột nhiên quay đầu lại nhưng chẳng thấy là người phương nào đã bị đánh ngất. Có người đỡ lấy hắn, sau khi ngã xuống thì người phía sau cũng đã lộ diện - chính là vừa mới nhận thấy thời cơ Liễu Vị.
Liễu Vị kéo người vào góc, lưu loát thay quần áo trên người người kia vào, đề phòng nhỡ may liền trói hắn lại, nhét quần áo vào miệng rồi vội vàng đuổi theo.
Tên thị vệ phía trước hắn phát hiện không đúng đang định gọi người thì nhìn thấy Liễu Vị đã trở lại, tên thị vệ kia nhỏ giọng hỏi: "Tiểu tử ngươi làm sao vậy?"
Liễu Vị đưa tay che bụng, đang định nói thì nghe thấy thủ lĩnh ở đằng trước quái chói tai: "Hai tên phía sau làm gì đấy!"
Tên thị vệ kia run run, ấp úng đáp lại, không nói chuyện nữa. Tay Liễu Vị từ từ buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Trên mái hiên bóng người nhanh như chim xẹt qua. Tôn Kiềm đi một vòng Phủ Thành chủ quan sát, cuối cùng cũng khoanh vùng được một chỗ nhà chính. Ở đó bốn phía đều có thị vệ tuần tra, trong phòng đèn đuốc sáng trưng như thể cả đêm không tắt.
Thủ vệ ở đây đều là bình hoa, thậm chí còn có người đang gật gù như đang buồn ngủ. Cho dù có người đột kích thì cũng chẳng chống cự được bao lâu, chủ nhân ở đây cũng biết rõ nhưng làm vậy cũng chỉ để cho yên tâm mà thôi.
Nhưng bọn họ bây giờ chỉ có hai người, tuy là xông vào cũng được nhưng muốn làm tốn thời gian thì cách tốt nhất là bình tĩnh theo dõi, một mẻ bắt gọn Thành chủ và Lư tri phủ.
Tôn Kiềm tránh khỏi thủ vệ, từ từ tiến gần tới nhà chính ở trung tâm, loáng thoáng nghe được bên trong như đang cãi cọ. Vậy chứng tỏ Lư tri phủ và Thành chủ đều ở trong căn phòng kia, hắn nhẹ cả lòng.
Đúng lúc này, thủ vệ đi tuần chỉnh tề bước đến. Tôn Kiềm lắc mình trốn vào chỗ khuất, cũng may không ai để ý đến. Hắn thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, nhận ra Liễu Vị đã trà trộn vào trong đám thị vệ.
Tôn Kiềm nhặt lấy một viên đá ném về phía Liễu Vị. Liễu Vị bị ném vào cẳng chân, phản ứng rất nhanh đưa tay bắt lấy, quay đầu lại thấy Tôn Kiềm trong góc khuất.
Tôn Kiềm ra dấu với hắn, lúc trước bọn họ đã bàn bạc với nhau. Liễu Vị hiểu rõ gật đầu, cúi đầu như không có việc gì đi theo đám thị vệ, còn Tôn Kiềm thì lại từ từ tiếp cận nhà chính một lần nữa, lặng yên không một tiếng động như ma quỷ.
Trong phòng truyền đến tiếng cãi cọ kịch liệt, sắc mặt các thị vệ đi tuần bên ngoài đều dửng dưng nhưng đã quen rồi.
"... Chúng ta bây giờ là một hội. Nếu ta xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng hòng mà trốn được!"
"Hay cho cái tên Lư Tùy nhà ngươi, đúng là uổng công ta chiếu cố ngươi bao nhiêu năm nay. Ta nói cho ngươi biết chuyện này chả liên quan gì đến ta cả..."
"Không liên quan cái quái gì, nếu không phải ngươi cứ nhất định phải giết người diệt khẩu! Thì sẽ ra nông nỗi như bây giờ sao?"
"Con mẹ nó! Kẻ đi giết người là ngươi..."
Lư tri phủ đang cãi nhau với thành chủ. Tôn Kiềm chỉ nghe đại khái, đều là mấy tên vô dụng trốn tránh trách nhiệm cả. Tiếng cãi cọ càng to, bọn họ rống đến đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã lặng lẽ tới.
Lại đến thời gian thủ vệ đổi ca, bên ngoài nhà lại yên tĩnh lại, chỉ còn vài tên thủ vệ đứng gác ở cửa. Trận cãi cọ của bọn họ vẫn chưa dừng lại, mà đúng lúc đó, cửa sổ đột nhiên bị đạp tung ra, phát ra tiếng động rất lớn!
Hai người trong phòng đồng thời run lên, chật vật xô đẩy nhau lùi về sau, cuối cùng thì ngồi bệt xuống đất, vừa muốn kêu lên đã bị vũ khí sắc bén lạnh như băng kê sát yết hầu, biến thành không tiếng động.
Thủ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền phá cửa xông vào. Tiếc rằng tốc độ của Tôn Kiềm quá nhanh, một chân dẫm chặt thành chủ tai to mặt lớn, kiếm trong tay thì đặt trên cổ Lư tri phủ. Hắn ngước mắt nhìn về phía đám thị vệ xông đến và đám thủ vệ vội vàng chạy đến phía sau bọn họ, bình tĩnh vung kiếm về phía trước.
Lư tri phủ hoảng sợ trợn trắng mắt, liên tục lùi về phía sau thì lại nhận ra cả người đã dựa vào tường. Thấy mình sắp chết tới nơi, ông vội vàng hướng ra ngoài gào to: "Đừng có đến đây, tất cả đừng có đến đây!"
Nói xong ông liền tươi cười lấy lòng Tôn Kiềm, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi và nịnh nọt, luôn miệng nói: "Đại nhân tha mạng... Đại nhân!"
Đám thủ vệ ngoài cửa tiến tới gần, sắc mặt thành chủ xám xịt, đang định hạ lệnh cho bọn họ đừng có hành động thiếu suy nghĩ thì nghe thấy một loạt âm thanh hỗn loạn. Ông vội vã ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thống lĩnh thị vệ của mình bị một tên vô danh tiểu tốt ấn trên đất, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, chủy thủ đã kề bên cổ hắn.
Trong một khoảnh khắc tất cả lặng như tờ, dường như chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề của mọi người. Sắc mặt Lư tri phủ và thành chủ, những người khác cũng không dám ho he gì. Lúc này Tôn Kiềm mới hài lòng dùng bụng kiếm vỗ vỗ gáy ông, làm nổi cả da gà.
"Lư tri phủ, thành chủ đại nhân." Tôn Kiềm nghiêm trang xưng hô, lại làm hai người họ dựng ngược tóc gáy.
Hai người bọn họ nào dám nói không hiểu, gật đầu lia lịa nói: "Hiểu hiểu hiểu!"
Ngay trong ngày, thủ vệ của phủ thành chủ đều bị chia ra ngoài, phá lệ bắt đầu làm chuyện tốt. Bá tánh không bị ức hiếp nữa, trên phố xá đã có hình ảnh trẻ nhỏ vui chơi chạy nhảy.
Tôn Kiềm viết một bức thư, phía người trong thành đưa thư về Phồn trấn, tự mình giục ngựa dẫn theo người chạy tới ngoại ô, cứu viện những bá tánh nhiễm ôn dịch đang bị giam giữ.
——————
Phồn trấn, gác mái.
Một thiếu niên ước chừng sáu bảy tuổi trong tay cầm nửa tờ giấy nhàu nhĩ, cả người chìm vào bóng tối. Trên tay hắn có một chỗ đã có trạng thái thối rữa, như thể bị mụn mủ đã viêm tấy lên. Hắn nhìn chằm chằm một chỗ, không khống chế được mà phát run.
Tờ giấy trong tay hắn bị nắm đến nhàu, rớt ra khỏi bàn tay. Hắn lại nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng như thể si ngốc, cho đến khi từ xa truyền đến tiếng người nói chuyện. Lúc này hắn mới như tỉnh mộng định chạy đi, vừa mới bước một bước lại như nhớ tới gì đó, vội vàng nhặt tờ giáy nhàu nát trên đất lên, quay người bỏ chạy.
Trong phòng.
Lúc Tạ Lăng Du nhận được thư người đưa thư đem tới thì đang tuần tra ở Trấn tây. Hắn đưa thư cho Thanh Khâu Quyết ở bên cạnh, không nhịn được nói: "Đúng như huynh đoán."
Thanh Khâu Quyết sắc mặt đạm mạc đọc qua vài lượt, thấy Tôn Kiềm đã thành công khống chế được Nam Lăng, ngón tay thon dài liền xé lá thư đi, tùy tiện ném xuống: "Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, đợi tiễn Lâm Thành đi rồi là người của chúng ta liền có thể lan tin ra ngoài."
Bên ngoài cũng không biết ôn dịch ở Phồn trấn còn ngoạn mục như vậy. Thư đã được đưa đến kinh thành, nói vậy thì Trọng Lục cũng có thể đoán ra được sự kì lạ trong đó. Bây giờ bọn họ đã có đầy đủ chứng cứ, chỉ cần tiễn cái tên Lâm Thành phiền toái này đi là có thể yên tâm xử lý những chuyện còn lại.
"Ông ta sẽ không ở lại lâu đâu, trả qua chuyện hôm qua ông ta đã rơi vào thế hạ phong, sẽ không tự chuốc lấy nhục nữa." Thanh Khâu Quyết trầm ngâm một lát, chắc chắn nói.
Tạ Lăng Du gật đầu phụ họa. Hôm nay Lâm Thành để cứu vớt lại hình tượng của mình cũng đã học theo dáng vẻ bọn họ đi từng nhà hỗ trợ. Nhưng mọi người lại nghe nói bọn họ không hợp, đương nhiên là sẽ giúp đỡ Tạ Lăng Du khiêm tốn lễ độ, đối đãi vô cùng tốt với bọn họ rồi.
Vài thuộc hạ lại như chuột chạy ngoài đường, thường ngày tác oai tác quái, chẳng những không lấy lại được thanh danh mà còn khiến dân chúng càng ghét bỏ.
Thanh Khâu Quyết yên tĩnh lại, rũ mắt nghiêm túc đọc sách. Tạ Lăng Du cũng không phasgt ra tiếng động, cứ như vậy ở bên cạnh y. Nhóm Lộc Hồi đang nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc, tuy không phải tất cả mọi người đều ứng dụng được nhưng đã không còn là phương thuốc để tạm hoãn nữa.
Không ý bá tánh sử dụng đã dần hồi phục, bọc mủ không phát triển thối rữa nữa mà đã kết vảy hết sưng. Tiến triển này cũng làm các bá tánh khác thấy hy vọng.
Trong nhà bên Trấn tây cũng sẽ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tán gẫu, không còn ngập trong tử khí như trước đây nữa.