Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 35: Bị điếc hả?



"Lăng... Hải Thành, hức ... Um."

Hắn nhếch cười: "Nghe không rõ."

"Hải Thành" Cậu nức nở gọi "Lăng Hải Thành."

Hắn hài lòng nhếch khóe môi, sau tiếng gầm nhẹ Lăng Hải Thành cấm đến tận cùng, hai chân Trấn Nam bị ép thành hình chữ M, đôi chân thon dài của cậu run rẩy không thể khống chế, ngón chân đều co quắp lại, cơ thể co giật liên hồi.

Lăng Hải Thành ngửa đầu ra phía sau, con quái vật bị hang nhỏ nuốt chửng, toàn bộ tinh hoa lắp đầy động nhỏ.

Qua một lúc, Lăng Hải Thành đỡ cậu ngồi lên đùi hắn, con quái vật bên trong lại tiếp tục ngẩn cao đầy trổi dậy, vì tư thế nhạy cảm mà mỗi lần Trấn Nam thả lỏng khiến nó tiến vào sâu hơn.

Trấn Nam kinh hồn bạt vía nói: "Không làm nữa."

"Em cứ việc ngồi thôi, không cần làm gì hết." Lời hắn nói nghe vô cùng nhẹ nhàng.

Vì bên trong được lắp đầu tinh hoa nên mỗi lần di chuyển cứ trơn tuột, như sắp rơi ra ngoài.

Trấn Nam ôm chặt cổ hắn, toàn thân run rẩy, đôi mắt cậu ướt át có chút đau rát, cánh môi hé mở phát ra những lời rên rỉ không ngừng.

Không biết có phải vì đối tư thế hay không, Trấn Nam cứ siết chặt con quái vật hung hãn phía dưới, bàn tay hắn không ngừng nào nặn hai bên cánh mông trơn nhẵn.

"Tên khốn!" Trấn Nam cau mày mắng lớn.

Hắn cười tà ác, mỗi lần nâng chiếc eo thon dường như muốn rút ra hết, rồi thả tay để cậu tự ngồi xuống. Dồn dập đến nổi Trấn Nam khóc không thành tiếng, những động tác cứ lặp đi lặp lại tạo, cự vật đỉnh động lên xuống chạm vào điểm nhạy cảm khiến Trấn Nam rên rỉ không ngừng.



Qua một lúc dày vò cậu, hắn lại ra bên trong cậu.

Trấn Nam mất hết sức lực dựa vào người Lăng Hải Thành, hắn vẫn để cự vật ở bên trong, cứ thế bế cậu vào phòng vệ sinh. Hắn rút cự vật ra, chất dịch trắng cũng theo đó mà tuôn trào.

Hắn giúp cậu làm sạch bên trong, giúp cậu tắm qua một lượt. Trấn Nam cũng hết cách, cậu không còn sức lực để làm chuyện đó, đâu thể để bộ dạng nhếch nhác như vậy rồi đi ngủ, đành nhờ vả vào hắn thôi.

Sáng ngày hôm sau Trấn Nam ngủ một mạch cho đến tận trưa, cậu mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, rồi chợt bừng tỉnh khi nhớ ra bản thân còn phải buôn bán.

Trấn Nam lập tức ngồi bật dậy hít một đợt khí lạnh, cậu cảm nhận được cơ thể mình muốn tách ra làm hai. Thả chân xuống giường cậu gấp rút vệ sinh cá nhân, vừa ra đến cửa đúng lúc bắt gặp Lăng Hải Thành.

"Em vội cái gì?" Hắn chắn lối ra vào, ngang nhiên hỏi.

Cậu khàn giọng đáp: "Tôi đến cửa hàng."

Lăng Hải Thành cuối người hôn lên môi cậu rồi kéo người vào trong.

Hắn để Trấn Nam ngồi lên đùi, nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, khẽ hỏi: "Bên dưới không còn đau chứ?"

Mặc dù lúc sáng trước khi đi đã kiểm tra và bôi thúc, nhưng hắn vẫn không yên tâm, nhân cơ hội nghỉ trưa liền chạy về đây, chỉ mới chạm mặt, hắn liền biết cậu chưa ăn gì đã vội ra ngoài.

Cậu cau mày đáp: "Không thảm như lần trước."

Đương nhiên rồi, vì trước khi làm hắn đã tìm hiểu, không phải cái kiểu bản năng mách bảo.

Hắn không nặng không nhẹ nói: "Bên phía cửa hàng không cần phải lo, tên nhân viên mới rất được việc, số lượng hàng nhập vào ngày hôm nay đã tiêu thụ hết. Số lượng đơn đặt trước đang được hắn kiểm soát chặt chẽ."



Lăng Hải Thành cầm lấy túi giấy, bên trong có dụng cụ chuyên dùng để bấm khuyên, hắn nhướng mày hỏi:

"Không hối hận chứ?"

Trấn Nam khẽ lắc đầu, nếu không muốn đeo nữa, chỉ cần tháo khuyên, trong vòng một thời gian nó sẽ tự lành lại, còn về việc xỏ khuyên ở đầu ti, cậu không rõ.

"Những thứ này đều được khử trùng khi vừa mua về rồi, đừng lo." Hắn đeo bao tay, vệ sinh chỗ sắp xỏ.

Chỉ một cái bấm, hắn đã thành công tạo một cái lỗ trên vành tai, chỉ bấm nhiêu đó thôi hắn đã phải thực hành rất rất nhiều. Kỳ thực, từ sáng đến giờ hắn đều chú tâm học xỏ khuyên tai, chớ hề đụng đến công việc.

Người được hắn giao trọng trách xử lý thay, không ai khác ngoài Hạ Yến.

Chiếc khuyên mới được làm từ vàng trắng với thiết kế ôm trọn viên kim cương trung tâm, được Lăng Hải Thành vệ sinh trước khi đeo nó cho Trấn Nam. Hắn làm xong hết thảy, tự ngồi ngắm nhìn thành quả của mình.

Trấn Nam ngạc nhiên hỏi: "Vị trí còn lại, khi nào anh sẽ xỏ?"

Lăng Hải Thành cười nhạt: "Tôi có xem thử qua cách xỏ, có vẻ đau đớn nên thôi, tôi từ bỏ rồi."

"Viên kim cương to với độ sạch như vậy, mắc nhỉ?" Cậu bình tĩnh hỏi.

Hắn khựng một chút, lát sau nói: "Tên nào đó đã tặng em cả gia tài mà, tôi làm sao có thể so."

"Đi thôi, tôi dẫn em ra ngoài ăn." Hắn thu dọn một chút, rời khỏi nhà cùng Trấn Nam.

Sau trận mưa như trút nước ngày hôm qua, bầu trời hôm nay không còn oi bức, mặc dù đã giữa trưa nhưng nắng rất dịu, không hề gay gắt đến mức bỏng da bỏng thịt. Dọc theo cánh rừng Trấn Nam cảm nhận được không khí trong lành, tiếng ve kêu râm ran, cậu hạ cửa kính hít một hơi thật sâu, đầu ốc tỉnh táo hơn hẳn.