Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 4: Thật trùng hợp



“Đâu phải, là một người phụ nữ mà, nghe bảo ăn mặc sang trọng như phú bà.” Cô nhướng mày hỏi “Bao nuôi?”

“Không có chuyện đó, sao lại nghĩ đến chuyện phi lý như vậy.”

Tô Miên làm điệu bộ khinh bỉ: “Thằng nhóc này, gọi chị coi!”

Trấn Nam hạ giọng, khẽ gọi: “Chị Tô Miên.”

“Sao này giàu tôi phải bao nuôi cậu mới được, thằng oắt con.” Tô Miên tinh ý nhận ra có điểm không đúng, lập tức nói “Có phải cậu đang sốt không? Sắc mặc tệ hơn trước rồi.”

Trấn Nam khẽ lắc đầu: “Về muộn nên không ngủ được bao nhiêu.”

Tô Miên ngồi xuống ghế, tay chống cằm: “Cậu đồng ý làm người yêu tôi đi, tôi gánh một nửa số nợ cho cậu.”

“Lại mơ mộng.” Trấn Nam không thèm để ý đến con người nói năng xàm bậy kia nữa, cậu ra bên ngoài mở cửa tiệm.

Cậu tan làm lúc năm giờ chiều, bởi vì nơi đó có quy định không thể làm ba ca một ngày nên cậu chỉ có thể làm sáng đến chiều. Buổi tối làm ở cửa hàng tiện lợi đến một hai giờ sáng, không phải cố định nhưng hầu như là vậy.

Cứ đến chủ nhật Trấn Nam lại sắp xếp lịch cho bản thân như một quy cũ.



Thời gian trôi dần trôi dần, ngày mà Nghiêm Xúy Liễu liên lạc cũng đã đến, cậu chỉ cần có mặt và làm theo hướng dẫn của người ở đó. Chẳng khác công việc làm thêm là bao, nghĩ như thế Trấn Nam liền không cảm thấy gì cả.

Lễ đường hôm nay không phải là nơi của những nụ cười hạnh phúc, mà là bầu không khí nặng nề, u ám. Những hàng ghế được xếp ngay ngắn, lát đát chỉ vài người. Cửa gỗ nặng nề mở ra, âm thanh của nó vang lên như tiếng thở dài của cả căn phòng.

Trấn Nam khoác lên mình bộ vest trang nhã được may đo tỉ mỉ, từng đường kim mũi chỉ hoàn hảo đến từng chi tiết. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong nổi bật với cà vạt đen thanh lịch, tay cậu cầm bó hoa tulip trắng xem lẫn xanh, chầm chậm bước vào lễ đường.

Lăng Hải Thành đứng đợi ở cuối lối đi với đôi mắt tối sầm. Bộ vest được may từ loại vải tốt nhất, nhưng hắn không cảm thấy kiêu hãnh hay tự hào khi mặc nó. Màu sắc nhạt nhòa của bộ lễ phục không làm dịu đi sự phẫn uất đang cuồn cuộn trong lòng hắn, nó chỉ là một lớp vỏ giả dối mà hắn buộc phải khoác lên, như một sự mỉa mai cay đắng.

Chiếc áo sơ mi bên trong càng làm hắn cảm thấy ngột ngạt, như thể nó đang bóp nghẹt từng hơi thở. Cà vạt buộc gọn gàng, nhưng không phải là sự chỉnh chu hay trang nhã, mà như một chiếc thòng lọng siết quanh cổ, khiến cơn giận dữ trong hắn càng bùng phát. Mỗi bước chân đều dồn nén sự phẫn uất, khắc ghi nỗi căm hờn vào lòng đất.

Trấn Nam chấn kinh khi phát hiện vị kia là cái người không bằng cầm thú của mấy ngày hôm trước, đồng tử cậu co rút, bước đi hẫng lại một nhịp rồi lại tiếp tục như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Lăng Hải Thành đứng trước người chủ hôn, nhưng thay vì cảm thấy hối tiếc hay đau khổ, trong hắn chỉ có sự căm phẫn và oán giận. Mọi lời hứa, mọi lời chúc phúc đều trở nên vô nghĩa. Hắn không trao nhẫn với niềm tin hay hy vọng, mà là sự ép buộc, như một hành động máy móc để hoàn thành nghĩa vụ mà hắn ghê tởm.

Sau lời tuyên thệ, trao nhẫn mọi nghi thức diễn ra một cách gượng gạo, hàng ghế trống kéo dài tận tít đằng xa là dành cho người nhà Trấn Nam, chẳng có ai đến. Bên phía đối diện khả quan hơn một chút đâu đó tầm chục người, mọi nghi lễ vừa xong đã có người đứa dậy đi về.

“Thật mất thời gian.”

Đó là cậu nói rõ ràng nhất mà Trấn Nam nghe được, Lăng Hải Thành cầm lấy ly rượu trên tay vừa thanh lịch vừa ưu nhã, màu rượu giống với màu đồng tử của hắn, vàng nhạt mang thêm chút lấp lánh.

Hắn tiến thẳng đến chỗ Trấn Nam với vẻ mặt lạnh băng, thẳng thừng trút ly rượu lên người cậu, với kinh nghiệm đi làm thêm trong vòng một năm nay, loại chuyện này không ít.



Lăng Hải Thành tháo chiếc nhẫn vừa đeo chưa nóng tay ném thật mạnh về hướng cửa, gằn giọng nói: “Đến từ nơi nào thì cút về nơi đó đi.”

Bước chân cậu vừa nhấc lên đã thấy tiếng quát lớn.

“Hồ đồ.” Lăng Liên Tường đứng bật dậy “Từ ngày mai hai đứa phải sống chung một nhà.”

Đám người rời đi sau khi tuyên bố, Trấn Nam nghe mà ong ong nhức hết cả đầu.

Chát!

Cái tát như trời giáng, chỗ bị tát tê rần, Trấn Nam định chào tạm biệt rồi đi nào ngờ hắn hỏi thăm sức khỏe cậu luôn.

Cậu nhíu mày xoay người bỏ đi, người chủ hôn lặng lẽ đóng quyển sách lại âm thầm rời đi sau Trấn Nam, hẳn là sống mấy chục năm mới thấy cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn như vậy.

Nếu như ngày hôm đó không nhận lời Nghiêm Xúy Liễu, bà ta sẽ chèn ép mẹ cậu đến chết thì thôi. Nhận lời thì cậu thay mẹ bước một chân xuống âm tào địa phủ.

Từ khi bước vào đến khi ra khỏi lễ đường. cậu cứ ngỡ bản thân đi trên tảng băng nghìn năm bằng đôi chân trần.

Với gương mặt sưng húp Trấn Nam không thể làm việc tại tiệm cafe, cậu nhận công việc phát tờ rơi ở trung tâm, dòng người qua lại tấp nập, trời xoay dần về chiều sắp giấy trên tay cậu cũng với đi kha khá.