Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 43: Cậu chỉ ngồi xem



Hạ Yến đột ngột xuất hiện, cô mỉm cười nói: "Cô quay về vị trí được rồi, tiếp theo để tôi lo."

Người dẫn đường nháy mắt rồi rời đi trước.

"Tôi có thứ muốn cho cậu xem, chúng ta đi xuống tầng bên dưới thôi." Tô Yến tỏ vẻ thần bí nói.

Vào một căn phòng rộng lớn khác, nơi mà chiếc bàn dài được sắp xếp không lệch một ly nào, hàng ghế thăng tấp kéo dài, màn hình chiếu ở phía cuối cùng, không gian tĩnh lặng đến mức nghe được nhịp tim của chính bản thân.

Hạ Yến kéo rèm cửa, tắt hết đèn trong căn phòng, cô thuần thục bật máy chiếu, kéo ghế giúp cậu.

Trấn Nam khẽ gật đầu: "Em cảm ơn."

Cô cười híp mắt, từ sâu trong thâm tâm muốn nhào đến cắn một miếng, Trấn Nam mang cái dáng vẻ của tuổi mới lớn, thân hình tươi xanh, gương mặt toát lên khí chất khó tả, trên người còn có mùi hương ngọt ngào.

Cậu lịch sự, lễ phép và kiệm lời.

Bấy nhiêu đó thôi đã ăn đứt Hàn Lâm Bạch.

Trấn Nam vừa mới đến, chân trước rời đi chân sau Hàn Lâm Bạch đã đến, cậu ta giờ đang trịnh thượng ngồi trong phòng Lăng Hải Thành.

Trước đó hắn giao nhiệm vụ cho cô sắp xếp, tìm một căn phòng tốt để tiếp đón, vì lí do gì đó mà đổi ý trực tiếp cho vào phòng làm việc. Hạ Yến tức đến trào máu, đó là chỉ thị của cấp trên, cô đành chịu.

Trong nhóm chat lớn nhất của công ty, lễ tân vừa mới cập nhập tình hình, đoạn clip được quay lại không dài không ngắn, đủ để người xem muốn phi ra cãi tay đôi với Hàn Lâm Bạch.

Cậu ta diện một cây trắng, quần đùi ngắn phô trương đôi chân nhỏ thon, phía trên là vest với họa tiết phóng khoáng, lớp áo sơ mi trắng theo kiểu nửa kín nửa hở, bờ ngực lấp ló sau lớp lụa mỏng, cứ sợ người ta không biết bản thân trong sáng, mỏng manh.

Giọng cười khinh miệt, cậu ta hất mặt lên trời nói: "Lần trước các người một sống hai chết ngăn cản tôi, giờ nhìn xem."



Hàn Lâm Bạch nhún vai nói tiếp: "Hay là viết dần đơn xin nghỉ việc, đỡ phải mất mặt."

Lễ tân cố gắng nhịn xuống, mỉm cười nói: "Chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị, đã đắc tội rồi."

"Các người không biết nhìn, có mất việc cũng đừng trách tôi." Cậu ta ngạo mạng nói.

Nhóm nội bộ ngoại trừ ban lãnh đạo, bùng nổ một cách khủng khiếp, người làm việc phía trên được người ở sảnh phổ cập, người không quan tâm đến chuyện đời tư cũng phải tham gia mắng chửi vài câu, chưa bao giờ mà các phòng ban đoàn kết như vậy.

"Cái mặt hất cao vậy? Có vấn đề về cổ à?"

"Hàn Lâm Bạch đúng không? Tên đó vẫn còn bỏ tiền ra cho các tòa soạn viết bài, tôi quen biết người ở đó, biết họ nói gì không? Tên điên khùng mắc chứng hoang tưởng."

"Lời Lăng Tổng có ai ghi âm lại không? Kết nối với dàn loa của công ty phát cho cậu ta nghe đi."

Hạ Yến cau mày nhập tin nhắn: "Yên tâm, con hồ ly này lộng hành không lâu đâu."

"Lúc nãy Lăng phu nhân có đến, có khi nào chạm mặt không?"

Hạ Yến nhấn gửi nhãn dán cùng với dòng tin nhắn: "Đang uống trà ăn bánh, xem kịch. Em ấy ngoan lắm!"

Lễ tân hừng hực khí thế gửi đôi lời vào nhóm: "Đúng ngoan luôn, điềm đạm đến mức tôi còn không dám tin."

Tấm ảnh chụp lén Trấn Nam được gửi vào nhóm, chiếc quần jean trắng phối với áo sơ mi đen phủ qua hông, cậu không cài hết hàng nút cũng theo dạng nửa kín nửa hở, nhưng thứ lộ ra bên ngoài không phải là bờ ngực rắn chắc, mà chính là vòng cổ Hạ Miên vừa mới tặng.

Vòng tay trơn được làm bằng bạc ôm lấy cổ tay Trấn Nam, tay áo được cậu xắn lên một nửa.

Mỗi một bộ phận trên cơ thể đẹp đến điên, Trấn Nam mang theo khí chất của một đấng nam nhi, đơn giản mà mang lại hiệu quả cao.



"Xịn vậy, ngầu thì thôi luôn."

Hạ Yến sôi sục nhắn tiếp: "Nhìn vậy thôi, tôi nghĩ không đánh lại con hồ ly kia đâu."

Nhớ lại cảnh tượng Trấn Nam yếu ớt cởi áo trước đám người, Hạ Yến thở dài đầy nặng nề.

"Lo gì, phe mình đông."

Trấn Nam ngồi nghiêm chỉnh, chỉ chốc lát sau trên màn ảnh lớn phát hình ảnh Hàn Lâm Bạch với khung cảnh quen thuộc.

Cậu ta đi đến ngồi xuống sofa, đôi mắt đảo quanh căn phòng.

Người nhân viên đặt tách trà xuống, cuối người nói: "Mời cậu dùng trà, Lăng Tổng đang trong cuộc họp. Ngài ấy bảo cậu cứ thong thả'."

Hàn Lâm Bạch giả cười một cái: "Được, nhưng mà đối giúp tôi cafe."

"Vâng." Người nhân viên làm theo lời cậu ta, lập tức đổi sang cafe nóng.

Đến khi quay lại, Hàn Lâm Bạch khó chịu ra mặt, cậu ta gắt gỏng lên giọng: "Tôi có nói là cafe nóng sao? Mùa hè ai đi dùng thứ bỏng lưỡi như vậy, mau đổi cho tôi."

"Dạ, dạ." Đối phương gấp rút cho đá vào tách cafe, lần này Hàn Lâm Bạch có vẻ đã hài lòng.

Người nhân viên hạ giọng nói: "Lần trước tôi muốn ra ngăn cản, nói vài lời, nhưng thành thật xin lỗi, tôi biết cậu

Hàn đây mới chính là người Lăng Tổng đặt ở trong lòng."

Tay đang nâng ly Hàn Lâm Bạch bỗng dưng ngừng lại, cậu ta tỏ vẻ tiếp lời: "Giờ mới nhận ra, có phải trễ rồi không?"