Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 45: Công kích



Đi giữa lớp băng mỏng, chẳng biết khi nào sập xuống bị dòng nước lạnh giá nhấn chìm, cậu không mù quáng như Hàn Lâm Bạch, cũng chẳng tự tin bản thân thông minh nhận ra được, chiếc cốc ấm phả khói nghi ngút trước mặt là nước hay chứa chất kịch độc được ngụy trang.

Tô Miên bật cười khanh khách, cô muốn đứng dậy tung hô, dành tặng một tràng vỗ tay thật dài, thật nồng nhiệt cho Lăng Hải Thành.

(2°)

Cô muốn cho tất cả mọi người xem dáng vẻ Hàn Lâm Bạch hèn mọn như thế nào, nhưng đáng tiếc đây là bí mật, vui sướng phải đè nén ở trong lòng.

Trấn Nam di chuyển lên tầng trên, sau vài tiếng gõ cửa, bàn tay trắng toát đầy rấy những đường gân vương ra kéo cậu vào trong.

Hắn ép cậu vào tường, nhỏ giọng hỏi: "Xem có vui không?"

"Anh nói linh tinh." Cậu xoay đầu tránh ánh mắt của hắn.

Hắn bóp má, ép Trấn Nam quay đầu về vị trí cũ, giọng nói mang theo cỗ ấm áp: "Em vẫn chưa tha thứ cho tôi, thật nhẫn tâm mà."

Trấn Nam im lặng không đáp, hắn cuối người hôn lên đôi môi mềm mại sau đó bế đối phương lên vai, chậm rãi từng bước một.

Lăng Hải Thành đặt cậu ngồi lên bàn, đôi chân cậu bị hắn tách mở luồn thân người vào giữa.

Mặc kệ cơ thể bị hắn dở trò, đôi mắt Trấn Nam bị tập tài liệu trên bàn thu hút.

Hắn kề sát vào má cậu, thơm nhẹ một cái rồi nói: "Em muốn xem sao? Chỉ là tài liệu chưa được hoàn chỉnh."

"Không phải chuyện đó." Trấn Nam lập tức phủ nhận.

Gương mặt thoáng buồn, hắn nói: "Xin lỗi, khiến em không yên tâm rồi."

Trấn Nam loay hoay giải thích: "Thật sự không phải thứ anh đang nghĩ."

Thứ cậu lo lắng là Lăng Hải Du, hắn ta cấu kết với Hàn Lâm Bạch. Nếu như biết người đứng đằng sau xúi giục là em trai cùng cha khác mẹ, Lăng Hải Thành sẽ nghĩ gì.



Quan trọng hơn hết cậu đang lựa lời để nói ra chuyện bắt gặp ở nhà vệ sinh.

Mãi nghĩ ngợi Trấn Nam không hề hay biết đối phương đã cởi cúc quần cậu ra từ bao giờ, hắn luồn tay vào bên trong lớp áo, mò mẫn đến hạt đậu nhỏ, bàn tay to lớn đầy hơi ấm bao bọc lấy bờ ngực rắn chắc, không thương tiếc nhéo hạt đậu đến độ biến dạng.

Cậu giật mình, gương mặt đầy hoang mang: "Không được, đây là công ty."

"Tôi biết." Lăng Hải Thành hạ thấp giọng nói.

Trấn Nam bắt lấy cái tay đang làm loạn dưới lớp áo: "Nếu như..."

Lăng Hải Thành chặn môi cậu bằng nụ hôn sâu, hắn đưa đầu lưỡi vào khoang miệng đối phương càng quét một trận, quấn lấy cái lưỡi rụt rè của cậu, ngấu nghiến đôi môi mềm mại.

Trấn Nam ngoan cường chống tay ra phía sau, sau một lúc giằng co áo sơ mi đen bị hắn lột ra một nửa, quần jean trắng tuột đến đầu gối lộ ra chiếc quần lót đen.

Cậu nằm ngửa ra bàn, xấp tài liệu bị gạt phăng xuống sàn, giấy bị rơi vãi xung quanh, Lăng Hải Thành cởi hết thứ vướng víu bên dưới, hắn kéo ngăn tủ lấy ra tuýp gel bôi trơn.

Trấn Nam đưa tay lên chặn miệng, lồng ngực phập phồng vì nhịn thở trong một khoản thời gian dài.

Cảm nhận được bên dưới mát mẻ, đôi mắt phủ lớp sương mỏng nhanh chóng lấy lại tầm nhìn, cậu thấy Lăng Hải Thành đưa đầu nhỏ của tuýp gel vào sâu trong lỗ nhỏ. Tay hắn dùng lực bóp mạnh, đẩy hợp chất đầy nhớp nháp vào bên trong. Thứ chất lỏng thoang thoảng mùi đào dần lấp đầy lỗ nhỏ, nó sền sệt hầu như không rơi vãi giọt nào ra bên ngoài.

Bên dưới co rút, cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ xâm chiếm, Trấn Nam mơ hồ cảm nhận bụng được lấp đầy.

Xoẹt!

Tiếng khóa quần vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh.

Lăng Hải Thành lôi hung khí ra khỏi quần đặt trước lỗ nhỏ, một phát thúc mạnh vào trong.

Bên dưới tham lam nuốt trọn thứ hung khí nóng hổi đang cương cứng, lổ nhỏ bị đúc đến mức căn ra không còn một nếp gấp.



Nước mắt Trấn Nam tuôn trào, lời nói phát ra từ kẽ răng: "Đau, em... Thật sự rất đau."

Mồ hôi rỉ rả trên trán, cậu không ngừng vặn mình, hai chân khép lại lập tức bị hắn tách mở.

Hung khí bị kẹp chặt khiến Lăng Hải Thành cũng trở nên khó khăn, hắn trấn an: "Thả lỏng sẽ không đau nữa."

Cậu ấm ức nói: "Em không chạy mà, bên dưới, rách mất rồi."

Chất gel lành lạnh hòa cùng với vách thịt ấm nóng, qua một lúc Lăng Hải Thành chầm chậm rút ra rồi nhanh chóng thúc mạnh vào trong, khiến Trấn Nam có cảm giác như bị đâm xuyên.

Đôi tay thô bạo giữ chặt hông cậu, hắn chậm rãi di chuyển, mỗi lần thúc vào bên trong, dưới vùng bụng săn chắc của Trấn Nam lại gồ lên một cục nhỏ. Qua một lúc, đến khi người nằm bên dưới thích ứng hắn lập tức tăng tốc,

thứ cương cứng thô bạo đâm vào.

Giọt nước xuôi theo đuôi mắt chảy xuống bàn, câu từ ngắt quãng phát ra từ miệng Trấn Nam: "Sâu... Sâu quá rồi, không muốn... Ha a a"

Đầu ngón tay cậu đỏ bừng che chắn vật nhỏ hồng đào phía trước, cảm giác đau đớn xen lẫn kích thích khiến vật nhỏ cương cứng..

Cậu khổ sở cầu xin hắn: "Nhẹ một chút, A a... Um... Ha a a..."

Điểm nhạy cảm liên tục bị chạm đến, Trấn Nam ưỡn ngực thở dốc, hai chân run bần bật.

Từ lúc nãy đến giờ cậu luôn hạ giọng, sợ rằng người bên ngoài sẽ nghe thấy những âm thanh xấu hổ, thứ suy nghĩ bị người khác phát hiện đeo bám tâm trí không buông tha.

Âm thanh tràn ngập căn phòng, Trấn Nam dưới hạ thể hắn phủ lên một lớp hồng hào, chàng thiếu niên cả người trần trụi chỉ giữ lại mỗi chiếc áo sơ mi càng trở nên dụ hoặc, tiếng rên rỉ như mật ngọt rót vào tai khiến Lăng Hải Thành càng hung hăng.

Hắn mạnh bạo đâm vào rồi rút ra, đôi mắt không rời Trấn Nam.

Hắn bắt lấy chân cậu nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn, đầu lưỡi ấm nóng quét lên từng tấc da, rời đi liền để lại vệt đỏ chói mắt.

Cốc! Cốc!