Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 48: Hắn là người, hắn biết ghen!



Lăng Hải Thành vân vê vành tai cậu, thích thú nói: "Nếu như em chịu đi học lại, tôi sẽ thỏa hiệp."

Đôi mắt Trấn Nam trở nên mờ mịt, chậm chạp đáp: "Anh cố chấp với việc em đi học là vì nguyên nhân gì?"

Từ lúc bước vào căn nhà này hắn đã đánh động đến vấn đề học hành, vốn nghĩ không nhắc lại việc đó Lăng Hải Thành sẽ quên mất, nào ngờ hắn vẫn giữ ở trong lòng. Cậu không ngại phải quay lại trường học, chỉ là việc đó sau này không cần thiết đối với cậu.

Lăng Hải Thành vuốt ngón trỏ dọc theo gáy cậu, hắn thấp giọng nói: "Lấy lại công bằng cho em."

Cuộc thi cấp quốc gia dùng để xét tuyển vào đại học đã diễn ra mấy ngày rồi, những kẻ từng kiếp chuyện với cậu, hắn đã dùng tiền để những kẻ đó mất tư cách dự thi.

Nếu như Trấn Nam đồng ý quay lại, chắc chắn sẽ gặp phải những kẻ đó. Lần này hắn sẽ làm chủ cho cậu, khiến những người dùng tiền ép cậu thôi học nhận về kết quả hệt như vậy. Hắn muốn thấy Trấn Nam dẫm lên những người đó mà đi.

Hiệu trưởng cũng đừng hòng giữ lại cái ghế của mình, hắn sẽ đuổi cùng giết tận, để đối phương nếm trải được cảm giác, có năng lực mà không tìm được việc là như thế nào.

Trấn Nam thở ra một hơi, giọng trở nên khàn đặc hỏi: "Anh cho người đi điều tra?"

Lăng Hải Thành không ngại thừa nhận: "Đúng vậy, em không chịu kể tôi nghe những chuyện bản thân đang phải chịu đựng, nên tôi phải tự mình tìm hiểu."

"Giống với việc kể lể bản thân đang khổ sở bao nhiêu, em không muốn." Cậu nhàn nhạt nói.

Lăng Hải Thành gục đầu lên vai cậu, khó xử nói: "Em dùng tôi đối phó với những thứ đó cũng được mà, tôi không chắc mình sẽ làm được đến đâu, nhưng thừa sức để em ra oai với người khác."

Hắn có thể đánh, đánh không lại sẽ dùng kế, đầu ốc của hắn còn dùng được lắm.

Hắn đột nhiên cắn mạnh vào vai cậu đến mức rỉ máu, mỗi ngày trôi qua dấu vết cũ dần nhạt phai, lập tức một vết mới xuất hiện như lời khẳng định của Lăng Hải Thành.



Trấn Nam cau mày nhịn xuống cơn đau, cậu khó hiểu hỏi: "Nếu em nhất quyết không nhập học lại?"

Nhìn dấu vết vừa được tạo ra Lăng Hải Thành hài lòng vô cùng, hắn không mặn không nhạt đáp: "Ai biết được ngày đẹp trời nào đó, tôi và em làm ở công viên."

"Hoặc trong phòng khách sạn được kéo hết rèm cửa, vừa làm tình vừa ngắm cảnh thành phố về đêm." Nói đến đây hắn lập tức nảy sinh ý định, thật sự muốn thử một lần.

Trấn Nam phục con người hắn rồi, cậu không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này nữa.

Ngăm mình được một lúc, Lăng Hải Thành giúp cậu gội đầu kỳ cọ từng chút một, đôi mắt hắn như tấm gương phản chiếu, thân hình rắn chắc của Trấn Nam hoàn hảo không lấy một tì vết, duy chỉ vài vết sẹo mờ theo tháng năm, nó nằm dưới lòng bàn chân.

Hắn cau mày nói: "Hẳn là rất sâu."

Cậu không ngờ đến việc đối phương sẽ chú ý đến những điều nhỏ nhặt, có hơi bất ngờ: "Là mánh thủy tinh đâm vào."

Bàn tay hắn cứ vân vê mãi, rồi đột nhiên hôn nhẹ vào nơi đó, vẻ mặt hắn buồn đi trông thấy.

Trấn Nam sốc đến mức câm nín, hình ảnh ướt át của Lăng Hải Thành vô cùng gợi tình.

Yết hầu chuyển động lên xuống, đôi môi khép mở, cậu nói: "Bẩn."

Lăng Hải Thành men theo ống xương, cắn xuống một cái thật mạnh, dấu vết trên mắt cá chân tầm một gang tay.

Hắn quấn khăn bế cậu ra bên ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống giường, sấy khô từng sợi tóc.



"Lần sau không được nhận đồ của Tô Miên." Hắn vừa chạm vào tóc cậu vừa nói.

Trấn Nam bừng tỉnh, hóa ra khi đó hắn đồng ý dễ dàng như vậy không phải là thật.

Cậu ngước nhìn hắn, hàng mi khẽ lay động: "Không nhận chị ấy sẽ mắng, em sẽ tặng lại đồ handmade, không chỉ biết nhận thôi."

Đôi mắt trở nên âm u, hắn thở ra một hơi nói: "Tôi không phải ý đó."

Trấn Nam đột nhiên im lặng, Lăng Hải Thành hạ thân người quỳ một gối trên sàn, lo lắng giải thích: "Bản thân không thích cô ta, tôi không phải nói vấn đề em đang nghĩ."

Hắn là người, hẳn biết ghen!

Ghen muốn chết đi sống lại nhưng phải nhẫn nhịn, nếu lúc đó ngăn cản cậu đi với Tô Miên sẽ làm đối phương khó xử, hắn đành nuốt xuống cục tức.

Chỉ một Ôn Kha đã khiến hắn ganh ty, giờ còn thêm Tô Miên, chưa kể cô lại ở bên Trấn Nam lâu hơn hắn.

"Thôi, bỏ đi." Hắn bất lực nói tiếp "Tôi đi nấu bữa chiều."

Trấn Nam rời khỏi trạng thái trầm tư, thẳng thắn mở miệng: "Tôi không thích chị ấy, chỉ là mối quan hệ bạn bè."

Gương mặt hắn đờ ra, lát sau khóe miệng giương cao, cố giữ bình tĩnh nói: "Thật tốt."

Lăng Hải Thành xong xáo vào bếp, Trấn Nam có ngỏ ý muốn làm cùng, hắn lưỡng lự rốt cuộc cũng đồng ý, chẳng qua đồ vật sắc nhọn đều không cho cậu động đến.

Cậu nghiêm túc đứng xem người bên cạnh bật bếp cho dầu vào chảo, mỗi hành động đều toát lên vẻ đẹp kinh diễm, vô cùng thu hút.