Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 62: Cuộc gặp gỡ năm xưa



Trong lúc Lăng Hải Thành lăn lộn trong bếp, Trấn Nam ra ngoài dạo vài vòng, căn nhà được cánh rừng bao bọc, cho dù trời đứng bóng vẫn mát rười rượi, lượng nhiệt nửa ngày hôm nay đã làm nền đất hơi khô ráo.

Cậu rải bước trên những đám cỏ non, tia nắng chói chang xen qua nhiều tầng lá rơi xuống mái tóc đen, ngẩng đầu đón nhận ánh nắng, con ngươi cậu trở nên trong suốt dưới tia sáng tự nhiên.

Đầu ốc được thiên nhiên xoa dịu, cơn đau nhanh chóng qua đi, đến lúc quay vào trong Trấn Nam nhận được cuộc gọi.

Thanh âm mềm mại ở đầu dây bên kia vang lên: "Thanh katana của ông ấy được bọn chúng đem đi bán đấu giá."

Trấn Nam thoải mái được một thời gian sắp quên đi mất mối thù nhà.

Thông qua tấm kính nhìn thấy hình ảnh Lăng Hải Thành trong chiếc tạp dề.

Hình ảnh trong quá khứ và hiện tại đang dằn xé nhau, một bên đau thấu tim gan, một bên hạnh phúc ngút ngàn.

"Chị không thể nói trước, chỉ có thể cố hết sức mình." Đầu dây bên kia dừng một lúc lâu rồi tiếp tục nói "Đến lúc có thể quay về, chị nhất định sẽ không bỏ lại em."

"Em nhớ mẹ và cả ông ấy, nhiều lắm." Câu nói tưởng chừng như đơn giản, nhưng cậu đã giữ nó suốt ngần ấy

ทัลm.

"Đừng khóc, vài tháng nữa chúng ta sẽ gặp lại họ."

Chất giọng cố gượng để thay đổi không khí, đối phương nói: "Ván cược năm xưa em thua rồi, nếu như được Lăng Gia nhận nuôi, trước năm mười tám tuổi đã công thành danh toại.

"Em không thất hứa." Cậu nói rồi cuộc trò chuyện cũng kết thúc.



Lăng Liên Tường luôn làm từ thiện, đứa trẻ có ngoại hình và tư chất đương nhiên ông ta sẽ để mắt đến, tạo điều kiện để đứa trẻ ấy phát triển, sau đó về phục vụ cho Lăng Thị dưới danh nghĩa con nuôi, trong quá khứ Trấn Nam đối diện với ông ta bằng cái cúi đầu đầy thành tâm.

"Cháu thua rồi." Trấn Nam nói với giọng điệu kính nể, chấp nhận kết quả của ván cờ vây.

Lăng Liên Tường ngồi ở đối diện, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Thêm một ván nữa."

Lần này Trấn Nam tiếp tục thua.

Ông ta trầm ngâm hỏi: "Con nhất quyết không chịu chọn nhà chúng ta sao?"

Cậu lắc đầu, chất giọng dù non nớt nhưng vẫn giữ nét điềm đạm: "Nếu có thêm con nuôi, gia đình ắt hẳn sẽ loạn."

"Không, không, ta sẽ mua nhà riêng cho con, đứa con trai đầu của ta ngỗ nghịch lắm, để con dạy dỗ nó." Lăng Liên Tường nói với dáng vẻ chắc nịch.

"Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ?" Trấn Nam chớp mắt nói tiếp "Con không có năng lực đó."

Ông ta vân vê quân cờ trên tay đáp: "Mười tám, chuẩn bị lên năm nhất. Ẩm ĩ đòi dọn ra ở riêng làm ta đau đầu lắm. Thật ra nó có năng lực hơn ta nhiều, đi theo nó có triển vọng."

Cậu và Lăng Liên Tường không phải mới đánh cờ lần đầu, ngay ngày đầu tiên, người bạn thân nhất nhất mà Trấn Nam làm quen được chính là ông ấy.

Khi mà cảnh tang tóc còn chưa nguôi ngoai, ông ta chỉ dẫn cậu đánh cờ vây để giải tỏa, một quân cờ hạ xuống chắc như đinh đóng cột, hoặc lưỡng lự không thể quyết. Ông ta cho cậu cảm giác nắm cả bàn cờ, định rằng nằm gọn trong lòng bàn tay. Để rồi một trận gió cuốn bay ván cờ còn bao toan tính.

Nó không thật sự là một ván cờ, áp đặt lên suy nghĩ của một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, cậu chắc bản thân hòa làm một với lưỡi kiếm như nắm cả thiên hạ, rồi bồng một tiếng hô hào, địch sẽ bao vây tứ phía, thù chưa trả được, mất cả đời người.

Những ngày sau đó Trấn Nam đều đặn chơi cờ với Lăng Liên Tường, ông ta thuyết phục cậu ngày qua ngày, nhưng quyết định cuối cùng chính là một gia đình bình thường có đủ ba và mẹ, một ngôi nhà ba người, vừa đủ để mọi người quây quần bên nhau.

Cậu không thích một gia đình với nhiều mảnh ghép, trông nó sẽ hỗn tạp.



Lăng Liên Tường đành chọn ra một đứa trẻ khác, ông ta nhận định: "Kém xa Sứa nhỏ."

Trấn Nam thoát khỏi dòng hồi ức, cậu vào bên trong nhà với Lăng Hải Thành, sắc mặt hăn đã đỡ hơn lúc sáng.

Cậu thử thương lượng: "Em muốn đi làm lại."

Hắn gật đầu, nét mặt hiện lên vẻ bất an: "Anh đưa đi, không được ở một mình, làm gì cũng phải mang theo tên mặt trắng kia."

"Có phải liên quan đến chuyện lúc sáng không?" Cậu đoán mò "Người thân anh bị bắt cóc tống tiền?"

Trên môi nở nụ cười bất lực, Lăng Hải Thành đáp: "Dạo gần đây tội phạm tăng lên đáng kể, tôi không yên tâm."

Có phải vì lo mà không thấy hay không?

Trấn Nam đấm Hàn Lâm Bạch ngất lịm trước mặt bao người, cậu chẳng qua không bì được với hắn thôi.

Trấn Nam trước mắt đồng ý: "Em sẽ đi cùng Ôn Kha."

Cậu truy hỏi: "Nhưng lúc sáng anh đã gặp phải chuyện gì vậy?"

Lăng Hải Thành xoa mi tâm đáp: "Nhìn thấy em bị rao bán lấy nội tạng, tôi thì không thể làm được gì."

Đáng sợ thật, Trấn Nam vừa xoa bụng vừa nghĩ.

Hắn nghỉ nửa buổi, sau khi đưa Trấn Nam đến cửa hàng lập tức tới công ty để xử lý mọi thứ.