Trấn Nam trông dáng vẻ có chút gấp, cậu đã khoác áo ngoài chuẩn bị rời đi: "Nếu không đặc biệt yêu cầu em đến, anh có thể giúp em một tay không?"
Anh khẽ gật đầu, không quên nhắc nhở: "Chạy chậm một chút."
Trấn Nam vẫy tay nói: "Vất vả cho cả hai rồi."
Anh khẽ mỉm cười, cậu nhóc ngày nào đã ra dáng ông chủ rồi.
"Vậy, lát nữa chúng ta đến chỗ đó rồi mới dùng bữa trưa?" Lăng Hải Du nhìn đăm đăm người bên cạnh.
Anh gập laptop, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Là cậu, không phải chúng ta."
Lăng Hải Du không tin chỉ vào mặt mình hỏi: "Tôi sao? Tại sao lại một mình tôi."
Anh nghiêng đầu đáp: "Đeo kính râm để thương lượng giá cả, cậu không thấy nó giống với việc phi pháp hơn sao?"
"Tôi thấy không vấn đề gì." Lăng Hải Du nhún vai ấp.
"Cậu đi tỷ lệ thành công cao hơn, giá cả sẽ nghiêng về phía chúng ta." Ôn Kha tháo tạp dề để sang một bên, lớp áo sơ mi được làm bằng vải cao cấp, những chi tiết tinh tế với hàng nút được giấu vào bên trong, làn da trắng như tuyết ấn hiện dưới lớp áo.
Yết hầu Lăng Hải Du khẽ nhấp nhô, hắn ta đưa ra đề nghị: "Nếu tôi thành công đàm phán với giá cả anh đưa ra, anh phải, phải, phải đồng ý đi xem phim với tôi."
Anh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Sau này nói chuyện với tôi không cần gấp, hít thở sâu trước khi nói."
"Từ nhỏ tôi đã như vậy rồi." Hắn ta cụp mi xuống, gương mặt một thoáng buồn bã.
Ôn Kha vỗ nhẹ vào vai đối phương mấy cái rồi nói: "Sửa từ bây giờ, không gấp."
"Chuyện cậu đưa ra còn phải xem thành công không đã, nếu thành công còn phải đợi đến lúc tôi rảnh rỗi mới có thể đáp ứng."
"Được." Lăng Hải Du nghi hoặc hỏi "Anh không nuốt lời chứ?"
"Không nuốt lời." Anh sánh vai cùng với hắn ta ra khỏi cửa hàng.
Sau khi khóa cửa cẩn thận cả hai cùng nhau dùng bữa trưa ở gần đó, tia nắng không hẳn là xuyên thủng tầng mây dày đặc, thứ ánh sáng yếu ớt chiếu xuống mặt đất, tạo nên khung cảnh đìu hiu, lớp sương mờ quanh quẩn không dứt.
"Trời hôm nay kỳ lạ thật." Lăng Hải Du nhai hết thịt tôm trong miệng, đưa ra nhận định "Giống như một cảnh trong phim kinh dị."
Vị trí bọn họ ngồi sát bên cửa sổ, nhìn ra lập thức thấy được khung cảnh thanh bình, nhưng đúng như lời Lăng Hải Du nói, hôm nay nó quá mức thanh bình, vì làn sương mờ mà trở nên trầm hơn, một tia nắng cũng không lọt xuống được, càng làm nó ảm đạm.
Tứ phía không xuất hiện người, trông giống với một khung cảnh chết chóc.
Ngực trái Ôn Kha dâng lên cảm giác bất an, trong lòng bồn chồn không yên, giống như sắp có việc gì đó ập tới, nó lớn lao và không thể đoán trước.
Anh ra bên ngoài thanh toán, sẵn tiện mở định vị xem tình hình Trấn Nam, không hề thấy dấu hiệu bất thường, cậu vẫn đi đúng tuyến đường dẫn đến trụ sở chính của tập đoàn Lăng Thị.
"Anh đang xem gì vậy?" Lăng Hải Du tò mò hỏi, ánh mắt khẽ nhìn sang điện thoại Ôn Kha.
Anh nhanh tay tắt điện thoại, bình tĩnh nói: "Không liên quan đến cậu, nếu xong rồi chúng ta trở về dọn dẹp phần còn lại."
"Được." Hắn ta vui vẻ đi theo sau, ánh mắt chợt lóe lên một tia khác lạ.
Không khí một màu ảm đạm, dọc theo cây cầu thẳng tắp, bóng hình lau nhanh cắt gió làm hai nửa, chỉ dừng lại trước tòa nhà cao tầng với hai mặt lắp kính, bảo vệ dường như đã quen thuộc, mở cổng cho cậu chạy vào bãi đổ xe dành riêng cho lãnh đạo.
Trấn Nam được phép lên trên mà không cần thông qua người khác, đứng trước phòng tổng giám đốc Trấn Nam gõ nhẹ vài cái, bên trong không có hồi đáp, một màn tĩnh lặng.
"Em đang đứng trước phòng anh, có thể vào không?" Trấn Nam gửi tin nhắn cho đối phương.
Trông căn phòng lớn, giọng nói của người thuyết trình thông qua thiết bị trở nên âm vang, đối diện với gương mặt lạnh băng của tổng giám đốc, người thuyết trình trở nên chùn bước, tuy lưu loát là thế nhưng nửa điểm tự tin cũng không có.
Lăng Hải Thành theo dõi số liệu đang chiếu trên màn hình, sự chú ý của hắn chuyển sang một thứ khác.
Dòng tin nhắn hiển thị trên điện thoại làm cơ mặt hắn càng nghiêm trọng hơn.
"Vào trong đợi tôi." Hắn nhanh chóng phản hồi.
Lăng Hải Thành trở nên cáu gắt hơn: "Dừng cuộc họp ở đây, sửa lại báo cáo và cho tôi số liệu chi tiết vào cuộc họp ngày mai."
Hạ Yến lặng lẽ thu dọn laptop đi ra bên ngoài, cô nhận thấy ngay từ lúc bắt đầu, cuộc họp này làm cho có, thời gian không đến nổi gấp rút nhưng thế này thì quá tệ.
Cô đem báo cáo cuộc họp ngày hôm nay vào phòng tổng giám đốc, nào ngờ bắt gặp cảnh tượng cay mắt, cay đến độ như có ai lấy ớt trét vào mắt cô vậy.
Cô gái với mái tóc xanh lá dài qua thắt lưng, hàng lông mi cong vuốt, đôi môi hồng hào căng bóng, da mặt mịn như trẻ con, nhìn vào gương mặt mang đầy nét ngây thơ trong sáng mà khiến người ta tin rằng, trên đời này còn có một người thánh thuần, không vương chút bụi trần.