Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 71: Bức người quá đáng



Mỗi lần ra vào đều chạm đến điểm nhạy cảm, kích thích đến nổi da đầu Trấn Nam tê rần, chân cậu vác lên tay hắn không ngừng run rẩy, cả cơ thể vặn vẹo muốn trốn khỏi sự truy đuổi gắt gao.

Kích thích vùi dập khiến cậu nhịn không được bắn ra thứ chất lỏng trắng đục.

Cao trào chưa qua đi Lăng Hải Thành tàn ác đâm vào không thương tiếc, những cơn sóng liên tục vỗ vào bờ.

Trấn Nam bị khoái cảm bức đến thần trí mơ hồ, đôi mắt vô định, giọt nước mắt xuôi theo khóe mắt chảy xuống tóc mai, thấm ướt ga giường, miệng không tự chủ bật ra những âm thanh ngắt quãng, không tròn vành rõ chữ.

Qua một lúc lâu, đến Trấn Nam còn chẳng ấn định nổi là bao lâu, đầu óc cậu như khúc gỗ mục rỗng tuếch, thân người run lên bần bật, cậu rên rỉ bắn ra thứ chất lỏng gần như trong suốt.

Tinh dịch mạnh mẽ xâm chiếm bên trong, cậu bất lực đón nhận thứ ấm nóng muốn bỏng, bụng dưới hơi phình lên, cả người cậu trở nên vô lực nằm trên giường thở hổn hển.

Cự vật chậm rãi được Lăng Hải Thành rút ra, miệng nhỏ đỏ tươi co rút từng trận, chất dịch như sữa chầm chậm chải ra.

Bằng một lực nhẹ, đã bế cậu ngồi lên người hắn. Trấn Nam còn chưa hoàn hồn, chẳng hiểu chuyện gì.

“Em nghĩ thế là xong rồi hả?” Lăng Hải Thành vừa mới xuất tinh nhưng thứ hung hãn bên dưới vẫn cứ ngẩn cao đầu, dựng thẳng.

Cậu ngồi xổm trên xương hông đối phương, vật cứng nóng phía sau liên tục cọ tới cọ lui, khiến cậu không khỏi kinh hãi.

Yết hầu khẽ nhấp nhô, chất giọng Trấn Nam trở nên khàn đặc: “Chiều nay còn phải dùng cơm cùng mọi người, chúng ta...

“Em không cần phải lo.” Hắn cắt ngang, ánh mắt hiện rõ ba chữ không quan tâm.

Hắn hít một hơi, kiềm chế cơn kích động, dụ dỗ: “Còn bây giờ tự cho vào đi, ngoan.”



Trấn Nam chỉ muốn xong chuyện cho thật nhanh, hiện tại cậu có muốn dừng cũng chẳng dừng được, quyết định nằm ở chỗ Lăng Hải Thành.

Cậu chậm rãi đưa tay ra phía sau, nắm lấy thứ thô to cương cứng của hắn, lần đầu tiên cảm nhận kích cỡ bằng tay cậu không khỏi rùng mình, tự hỏi thứ này từng ở trong cơ thể cậu sao?

Lỗ nhỏ khó khăn đón nhận đầu khấc, trên trán Trấn Nam xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, cậu chậm từng chút một ngồi xuống.

Vào được một nửa, cậu ngửa cổ thở dốc, hai tay vòng ra phía sau chống lên đùi Lăng Hải Thành.

Bàn tay hắn âm thầm quấn lấy cổ chân cậu không ngừng vuốt ve, bàn tay dần di chuyển bắt lấy eo cậu, dùng lực kéo xuống.

Trấn Nam bắn ra ngay lập tức, thứ bên trong tiến vào sâu hơn mọi khi, bụng dưới truyền đến cảm giác ê ẩm, mặt phẳng ở bụng dưới nhô lên vô cùng dâm mỹ.

“Sâu, sâu quá rồi... Tên điên này.” Cậu che bụng dưới, ủy khuất nói.

Lăng Hải Thành chờ cậu thích ứng, qua một lúc rút ra đoạn nhỏ rồi lại thô bạo tiến vào.

Lúc nãy mở rộng cho cậu rất cẩn thận, với cả tinh dịch còn sót lại bên trong nên lần này ra vào rất trơn tru.

Bên trong ấm nóng không ngừng co rút, gương mặt Lăng Hải Thành ửng đỏ, hắn sướng đến điên.

Khoái cảm cuồng dại mãnh liệt truyền đến, cậu bị người bên dưới nắm chặt eo, gắt gao đỉnh đầu khấc vào tận cùng.

Cậu bị khoái cảm làm cho hoảng sợ: “Không... Sâu, quá. Em sợ... em... A a a..”

Thân thể Trấn Nam run bần bật, ngón chân co quắp, phía trước bắn ra một lần nữa, chất dịch trắng phủ lên cơ bụng căng cứng của đối phương, hậu huyệt mạnh mẽ co thắt, thít chặt thứ bên trong.



Lăng Hải Thành duỗi thẳng eo không ngừng đút vào lỗ nhỏ, mặc cho lỗ nhỏ vì cao trào mà thít chặt.

Trấn Nam gần như phát hoảng, nước mắt lăn dài trên má, đôi môi khép mở, phát ra những tiếng rên rỉ. Dưới sự hung hãn của Lăng Hải Thành, cơ hồ cậu luôn ở trong trạng thái cao trào, thân thể co giật liên hồi.

Hắn đâm vào vừa hiểm vừa ác, không chút lưu tình, Trấn Nam cảm giác bản thân sắp hỏng luôn rồi, cậu muốn gỡ tay hắn khỏi eo mình nhưng sức lực đối phương quá lớn, hoàn toàn không xi nhê.

“Không ổn, em, em đi... Muốn đi.” Câu từ ngắt quãng cậu khẩn thiết cầu xin.

Lăng Hải Thành tà ác hỏi: “Đi đâu chứ? Chồng em ở đây mà.”

Cậu lấy hết sức lực cuối cùng gỡ tay hắn ra, nhấc mông, lúc này lỗ nhỏ mới thoát khỏi sự tra tấn khủng khiếp của đối phương.

Chân cậu run rẫy, gần như là bò trên giường.

Lăng Hải Thành kéo chân cậu về, ngực dán chặt vào lưng cậu dễ dàng đâm vào, hắn kéo cả cơ thể quỳ trên giường liên tục đỉnh vào trong.

Trấn Nam nắm chặt ga giường, miệng liên tục cầu xin: “Buông em, ra... Um a a a."

Bàn tay đột nhiên dơ lên, đánh thẳng vào mông, da thịt trắng nõn nháy mắt biến thành màu hồng nhạt.

“Ức! Tha cho em lần này... Em muốn đi vệ sinh.” Nước mắt giàn giụa Trấn Nam sợ hãi nói.

Hắn im lặng không đáp, bàn tay liên tục đưa lên rồi hạ xuống.

Trấn Nam cầu xin hắn trong hoang mang tột độ, lỗ nhỏ siết chặt thứ thô lỗ bên trong.