Ta 3000 Năm Luyện Khí

Chương 22: Quyển 2.2



Quyển 2.2 : Luyện Khí tầng 66665

Cửa mở, Bạch Thu Nhiên mang dáng vẻ thất hồn lạc phách, từ trong biệt viện đi ra.

Hắn không có chú ý một đám người bên này, mà là giống như cái xác không hồn mà đi tới một đống tường đổ vỡ bên vách núi, từ dưới đất nhặt lên một cái cục đá nhọn, trên vách tường loang lổ tiện tay vẽ vẽ gì đó mà không ai nhìn rõ.

Tiếp theo, hắn lại ném cục đá đi, lảo đảo đi đến bên trên một tảng đá lớn bên vách núi ngồi xuống, ngẩn người nhìn mây trắng.

“Xem ra Sư thúc tổ lại thất bại.”

Chú ý tới ánh mắt Đường Nhược Vi, lục trưởng lão Thanh Vân giải thích nói:

“Nơi đó vốn là một tòa Trấn Ma Bảo Tháp, trước kia yêu ma lan tràn, Thanh Minh đệ tử xuống núi diệt ma, có yêu ma Nguyên Thần cường hãn khó khăn tiêu diệt, các đệ tử liền sẽ bắt nguyên thần của bọn nó, nhốt bên trong Trấn Ma Tháp do một vị Thanh Minh trưởng lão luyện hóa. Về sau Sư thúc tổ chuyển đến nơi đây, mỗi lần đột phá một tầng, hắn liền sẽ cầm cục đá vẽ lên một đạo trên tòa tháp.”

“Vậy sau đó thì sao?”

Đường Nhược Vi hỏi.

“Về sau tháp đổ.”

Lục trưởng lão bất đắc dĩ cười cười.

“Nhưng cho đến ngày nay, cái thói quen này của Sư thúc tổ còn giữ, trên tường đổ vẫn có dấu vết hắn khắc xuống như cũ.”

“Nếu mà tháp đổ, Nguyên Thần của đám yêu ma trong tháp kia sẽ không đi ra ngoài sao?”

Đường Nhược Vi nhỏ giọng hỏi.

“Sẽ không.”

Thanh Vân dè dặt nhìn Bạch Thu Nhiên ngẩn người một chút, thấp giọng nói:

“Ngày đó Sư thúc tổ lửa giận trong lòng thịnh vượng,liền lấy chúng nó làm nơi trút giận, kết cục vô cùng bi thảm.”

Đường Nhược Vi thè lưỡi, mà lúc này, mấy cái trưởng lão Thanh Minh Kiếm tông sau khi nhìn thấy Bạch Thu Nhiên xuất quan, cũng nháy mắt với nhau, sau một phen đùn đẩy, chưởng môn Tuyệt Vân Tử không biết bị người nào dùng một cước đá ra khỏi đội ngũ, đi tới phía trước mọi người.

Hắn ôm lấy cái mông, hung hăng trừng nhóm sư đệ sư muội của mình một chút, sau đó cũng không có cách nào khác, đành phải dè dặt nhích tới gần bên cạnh Bạch Thu Nhiên đang ngẩn người.

“Sư, Sư thúc tổ.”

Tuyệt Vân Tử trưng ra vẻ mặt đầy nịnh nọt.

“Ngài xuất quan rồi a.”

“Ừm.”

Bạch Thu Nhiên mí mắt cũng chẳng buồn nhất lên hỏi.

“Tiểu tử ngươi tới làm cái gì?”

“Ta đến cung nghênh Sư thúc tổ xuất quan a.”

Tên Tuyệt Vân Tử này trước đó tại biệt viện của mình thì rất vui mừng và hùng hổ, nhưng vừa đến trước mặt Bạch Thu Nhiên, liền bắt đầu khẩn trương.

“Có cái gì cần cung nghênh?”

Bạch Thu Nhiên mặt không thay đổi đáp lại nói, ánh mắt giống như người chết.

Đón nhận ánh mắt của Bạch Thu Nhiên, Tuyệt Vân Tử lại là tâm lý sôi trào, loại bóng ma tâm lý này, cho dù là hắn là tu sĩ Hợp Thể kỳ, cũng không khỏi rung động trong lòng, trong nháy mắt sinh ra một chút sơ hở trên tâm cảnh.

Sau đó trong lòng hắn hoảng loạn, há miệng liền nói ra lời mà tuyệt đối không thể nói ra.

“Ta tới chúc mừng Sư thúc tổ lần nữa đột phá, thực lực cao hơn một tầng, Sư thúc tổ thọ thiên tề, vạn tuế vạn tuế Vạn Vạn Tuế.”

Ta đang nói cái gì đây?

Mới vừa nói ra miệng, Tuyệt Vân Tử liền lại bịt miệng lại, trong lòng chợt lạnh.

“Hừ.”

Quả thật đúng là không sai, nghe được lời của hắn, đầu Bạch Thu Nhiên quay lại, trong đôi mắt tản ra một huyết quang hung ác.

“Tiểu tử ngươi, làm chưởng môn mấy trăm năm, cánh cứng cáp rồi, bay rất cao a.”

Hắn vừa nói vừa siết quả đấm, phát ra tiếng vang đùng đùng đáng sợ.

“Người tu hành không kiêu không ngạo, hôm nay Sư thúc tổ liền đến để cho ngươi cảm nhận đạo lý này thật tốt.”

“Sư thúc tổ tha mạng!”

Trên thất tinh tỉnh vang lên tiếng hét thảm thiết, chưởng môn nhân Thanh Minh Kiếm tông Tuyệt Vân Tử kêu thảm.

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

“Ai, Tam Sư Đệ phán đoán quả nhiên là chính xác.”

Nhị truởng lão ngẩng đầu nhìn Tuyệt Vân Tử bị treo ở trên một gốc cây bên cạnh, cái cổ xiêu vẹo, mặt mũi bầm tím, lo sợ bất an nói ra:

“Loại thời điểm này, không nên để cho đại sư huynh mở miệng tìm đề tài mà.”

“Cái này rất đúng, sư huynh mồm miệng lần nào cũng làm hỏng việc.”

Tam trưởng lão khoát tay nói:

“Ta đã nói rồi, các ngươi còn đem đại sư huynh đạp ra ngoài, ta cũng không có động thủ động cước a.”

“Hừ tam sư huynh này, mỗi lần đều muốn bỏ của chạy lấy người.”

Tứ trưởng lão ung dung nói ra:

“Chúng ta bảy người có thể cùng tiến cùng lui một lần hay không.”

“Ai, đừng nói trước.”

Thất Trưởng Lão Lưu Vân nhỏ nhất nhắc nhở:

“Sư thúc tổ đến đây.”

Đám người cùng một chỗ ngẩng đầu, phát hiện Tử Bạch Thu Nhiên thu thập xong Tuyệt Vân đã hướng bọn họ đi tới, thanh niên tóc trắng mày trắng muốn ở đây phát tiết một trận trên thân đám tiểu bối không biết sống chết, mà xem tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp, vỗ tay đi tới.

“Đám gia hỏa các ngươi, hôm nay làm gì vậy?”

Bạch Thu Nhiên hỏi:

“Cái củi mục Tuyệt Vân Tử này còn chưa tính, đến một đám trưởng lão các ngươi không xử lý công việc tông môn, chạy tới chỗ ta, là yêu mến lão nhân nên đến sao?”

“Sư thúc tổ.”

Nhị truởng lão thở dài nói:

“Nhưng thật ra là dạng này, tông môn chúng ta có một người mới tới, chỉ mặt gọi tên muốn tới tìm ngươi.”

“Tìm ta?”

Bạch Thu Nhiên sững sờ.

“Ai vậy.”

“Ở chỗ này.”

Lục trưởng lão Thanh Vân lôi kéo Đường Nhược Vi, đi tới các phía trước trưởng lão.

“Ách, a, chào ngươi.”

Đường Nhược Vi sắc mặt đỏ lên, có chút không biết nên ứng đối như thế nào với Bạch Thu Nhiên, ánh mắt nàng dao động, giơ tay lên, có chút lúng túng chào hỏi.

“Chúng ta lại gặp mặt.”

“A?”

Bạch Thu Nhiên cũng kinh ngạc.

“Đường cô nương, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Bị hắn nhìn chằm chằm, Đường Nhược Vi cũng có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu, vuốt vuốt một lọn tóc ở trên vai mình, nói khẽ:

“Ta nghe quốc sư nói ngươi là người Thanh Minh Kiếm tông, sau đó lại nghe nói Thanh Minh Kiếm tông bởi vì biến cố mà tuyển bạt đệ tử hai mươi năm một lần chậm trễ mấy tháng, cho nên ta rời đi quốc đô, tham gia nghi thức tuyển bạt.”

“Vậy phụ thân ngươi đồng ý sao?”

Bạch Thu Nhiên hỏi tiếp:

“Ngươi dù sao cũng là Trưởng công chúa Thượng Huyền quốc, phải biết vừa vào Thanh Minh Kiếm tông, từ nay về sau Phàm trần Tục thế liền cùng ngươi vô duyên, phụ thân ngươi có khả năng cho ngươi đi?”

“Làm sao chứ... Phụ hoàng nghe nói ta đến Thanh Minh Kiếm tông, cao hứng còn không kịp.”

Đường Nhược Vi đáp:

“Dù sao hắn đã có trưởng tử, ta sau khi lớn lên cũng chỉ là một cái công cụ để liên hôn giữa các nước, hoặc là lôi kéo tông tộc đại thần quốc nội, còn không bằng để cho ta tới Thanh Minh Kiếm tông, nói không chừng có thể vì hoàng thất cầu được một tia tiên duyên siêu thoát khỏi trần thế.”

Bạch Thu Nhiên vẻ mặt nghiêm túc.

“Đây là ý nguyện của ngươi à? Từ bỏ sinh hoạt cẩm y ngọc thực của công chúa đi tới trên núi tìm ta, là vì cái gì?”

Nói đến đây, trong lòng Bạch Thu Nhiên đã âm thầm cảnh giác, tuy nhiên hắn cứu được Đường Nhược Vi, nhưng làm một cái Lão Xử Nam hơn ba nghìn năm, lại thêm một mực là Luyện Khí kỳ, hắn đối mị lực bản thân thì trên thực tế là thuộc về trạng thái tự ti, hắn cũng không tự luyến mà cho rằng thời gian mấy ngày, Đường Nhược Vi liền sẽ yêu thích hắn, vì yêu thích đến từ bỏ thân phận công chúa, đuổi theo tới tông môn.

Sau đó lại liên tưởng thời điểm lúc mình cùng nàng sắp từ biệt, bởi vì đề cập tới vấn đề cơ thể mà để nàng tức giận...

Nàng chính là hung hăng đuổi theo muốn chém ta a?

Bạch Thu Nhiên trong lòng có chút òo mò, mặc dù không sợ Đường Nhược Vi, nhưng biết mình bị người khác nghĩ đến như thế, trên thực tế cũng là một sự tình khó chịu.

“Ta đương nhiên là vì ngươi mà đến.”

Quả nhiên, khi nghe được vấn đề Bạch Thu Nhiên, về sau Đường Nhược Vi lộ ra nụ cười sáng rạng rỡ.

Cái nụ cười này để cho Bạch Thu Nhiên rất quen thuộc, ngày đó thời điểm nàng rút kiếm chém người, trên mặt cũng là hòa ái ôn nhu như này.

Thế là Bạch Thu Nhiên lui lại một bước, nghiêm mặt nói:

“Đường cô nương xin tự trọng.”

“A?”

Đường Nhược Vi một mặt mê mang nhìn xem hắn.

“Ta biết ngươi tìm tới cửa, là còn đang giận ta ngày đó nhắc tới vấn đề cơ thể ngươi, ta vì thế mà xin lỗi, ta chỉ là hiếu kỳ, cũng không phải là cố ý.”

Bạch Thu Nhiên vén tay áo lên.

“Nhưng ngươi nếu là muốn tiếp tục động thủ, vậy kia thật có lỗi, Bạch Thu Nhiên cũng không phải một cái mặc người ta chém giết, ngươi không nên ép ta!”