Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 133: 133





Vào một buổi tối của nửa tháng sau.

Thành An Sương vào ban đêm rất náo nhiệt kể từ khi Ma Tùng Quân tới.

Thường là ban đêm chỉ có những quán rượu mới mở về đêm, nhưng lại có thêm một con phố nhộn nhịp ở ngay dãy nhà trọ của Guild Nhâm Dần.
Nơi đó Ma Tùng Quân buôn bán hủ tiếu, vì để càng nhiều người được thưởng thức.

Mỗi lần Ma Tùng Quân bán đến mười nồi hủ tiếu, hắn phải thuê thêm bồi bàn để chạy bưng bê hủ tiếu.

Hôm nay hắn vẫn mở bán, nhưng là bán cho những người nghèo không có thời gian xếp hàng để ăn hủ tiếu của hắn.
Tất nhiên hắn không tính tiền của bọn họ.

Nhìn cảnh họ ăn đủ khiến Ma Tùng Quân vui vẻ, bởi hôm nay là ngày cuối cùng hắn ở thành An Sương.

Từ ngày mai hắn sẽ rời khỏi đây, bất quá hắn có chút không nỡ một tí nào.
Dù muốn ở lại lâu hơn một chút nhưng không được, bởi vì hắn còn chuyện để làm.

Hắn phải hướng về đế đô, tìm hiểu xem kẻ đã diệt làng Yên Việt và làng của Huyết Phong cuối cùng là ai.

Mặc dù là mang danh hoàng đế ra lệnh, nhưng bên trong hoàng cung của đế đô rất phức tạp.

Cũng chưa chắc là hoàng đế đã ra lệnh nên mới cần tìm hiểu.
Phải nắm rõ ngọn ngành mới có thể quyết định được bước tiếp theo.

Vả lại cần phải tăng thêm thực lực của bản thân bằng cách chiến đấu và tập luyện.

Ở thành An Sương này quái vật xung quanh không nhiều, chỉ có những khu rừng nguyên thủy nằm sâu bên trong đế quốc mới có.


Chứ ở đây yên bình lắm, cũng chỉ có vài thế lực nhỏ lẻ đấu đá nhau.

Bản thân Long Nguyên Giáp muốn về hưu nên mới chuyển về đây ở, giải quyết xong Hỗn Nguyên Hội thì coi như hắn có thể sống an nhàn được rồi.
Cả một đời làm Mạo Hiểm Giả nổi danh, ở tầm tuổi này nghỉ hưu đối với Long Nguyên Giáp cũng không mấy xa lạ, từ năm lên 15 tuổi hắn đã gia nhập Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, đến giờ cũng trên dưới 20 năm rồi.

Hắn không còn sức mà bay nhảy như hồi trẻ nữa.

Ngược lại với Ma Tùng Quân, cái tuổi này mới là cái tuổi hắn bắt đầu hết thảy.
Cùng là lớn tuổi, với người này là kết thúc, với người khác thì chỉ là mới bắt đầu.

ngôn tình hay
“Quân ca, đi đường cẩn thận.

Giữ lấy thứ này, ta có tai mắt ở khắp đế quốc.

Ca có chuyện gì muốn gửi lời, chỉ cần bắn nó lên trời, sẽ có người đến tìm ca.” – Long Nguyên Giáp đưa cho Ma Tùng Quân một bộ mười ống pháo rồi nói.
“Được, thi thoảng ta sẽ gửi thư nếu đệ thấy không phiền.” – Ma Tùng Quân vỗ vai Long Nguyên Giáp, cười ha ha nói.
“Được, đệ chờ tin của ca.

Có gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng ra, bàn về thực lực có lẽ hiện tại Guild Nhâm Dần còn rất yếu.

Không thể giúp gì nhiều được cho ca, nhưng bàn về tình báo, ta tự tin có thể đáp ứng một số chuyện cho ca.” – Long Nguyên Giáp dí sát vào tai Ma Tùng Quân nói nhỏ.
“Thực ra ta cũng biết chuyện của hai chị em Yên Nhược Đan và Huyết Phong.

Nếu cần đệ giúp đỡ, có thể tìm đệ bất cứ lúc nào.

Hết pháo, ca có thể yêu cầu người đưa tin đưa thêm là được.”
Nói xong Long Nguyên Giáp lùi lại nhìn Ma Tùng Quân mỉm cười.


Những lúc thế này, đàn ông với nhau, nói những lời cảm ơn rất khó.

Ma Tùng Quân chỉ gật đầu, rồi dúi cho hắn thêm một cây thuốc lá cùng một bịch cà phê 10kg.
“Giữ lấy, nhớ xài tiết kiệm, hết là không có nữa đâu.”
Nói rồi Ma Tùng Quân leo lên xe, ngồi bên trong hắn vẫy tay với mấy người Long Nguyên Giáp.

Sau đó đánh xe hướng về cổng Bắc của thành An Sương.

Trên đường đi, cảnh tượng người dân đứng hai bên đường khiến cho Ma Tùng Quân không thể đi xe nhanh được.
Có rất nhiều người, vì biết Ma Tùng Quân sắp rời khỏi thành An Sương nên đã đặc biệt đến tiễn hắn.

Thậm chí có người còn đem cả rau quả, thịt thà đến đưa cho hắn, giống hệt như ở thành Phúc Lộc, cũng một số người đưa tiễn hắn như thế này.

Huyết Phong ngồi ở sau thùng xe nhận lấy hết, không chừa một thứ gì, dần dần cả thùng xe chật kín.

Đến chỗ để đứng cũng khó khăn.
Hầu hết những người cho Ma Tùng Quân đồ đều là những người hắn từng giúp đỡ, phần lớn là người dân nghèo trong khu Xóm Chuột.

Quan binh đi tuần ngang qua thấy xe của Ma Tùng Quân cũng đứng lại thành hàng để chào hắn.
Dù đi rất khó khăn, nhưng chung quy hắn vẫn đi được.

Bất quá vừa đi đến giữa đường thì bị chặn lại bởi một thằng cu nào đó.

Thằng cu kia, Ma Tùng Quân nhận ra nó, chính là cháu của bà lão họ Hồ, bà bị bọn côn đồ hại chết cả con trai lẫn con dâu.
“Ma thúc thúc, cháu gặp Yên Nhược Đan được không?” – Hồ Quang An chạy đến cửa xe Ma Tùng Quân nói.

“Đan Đan, có thằng cu An tìm này.” – Ma Tùng Quân vỗ vỗ lên thùng xe nói.
“Ui da...!Phong ca, bế muội lên coi.

Ca chất đồ kiểu gì đến chỗ đi cũng không có.” – Yên Nhược Đan đứng sâu bên trong, càu nhàu nói.
Cười khổ một tiếng, Huyết Phong phải bế con bé ra rồi đặt dưới đất.

Hắn quay lại xe thì thấy Yên Nhược Tuyết cũng đưa tay lên, con bé cũng muốn ra ngoài.

Chắc chắn là để hóng chuyện đây mà.

Thế là Huyết Phong bế nốt Yên Nhược Tuyết đặt ra ngoài.
“Đan Đan, sau này Hồ Quang An ta nhất định sẽ trở thành Mạo Hiểm Giả lừng danh.

Đến lúc đó nàng đồng ý lấy ta chứ?” – Hồ Quang An đưa một bông hoa đến trước mặt Yên Nhược Đan hét lớn.
Dù đứng đối diện nhưng thằng bé không dám nhìn thẳng, chỉ dám ngẩng đầu lên trời mà nói.
Nghe thế, Yên Nhược Đan chề môi ra.

Con bé giật lấy bông hoa trên tay Hồ Quang An, rồi một tay chống nạnh, một tay cầm hoa chỉ vào mặt hắn nói:
“Con nít con nôi.

Yêu với chả đương, đợi khi ngươi lớn, dám đứng trước mặt ta nói câu này thì hãy tính.

Bông hoa này coi như bổn tiểu thư nhận cho ngươi, cái này là vì nể mặt bà nội của ngươi.

Lớn lên ngươi mà thành kẻ bất hiếu, ta sẽ tìm đến đập ngươi một trận.”
“Ta...!ta sẽ không làm kẻ bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.

Ta sẽ dùng hành động để chứng minh, đến lúc đó ngươi sẽ đồng ý làm vợ ta chứ?” – Hồ Quang An lại hét lên.
“Tới đó rồi tính, có khi lớn lên ngươi chẳng nhớ ta đâu.

Vậy ha, đứng né né sang bên đi.

Cản đường đi của xe thúc thúc.” – Yên Nhược Đan ghé sát tai Hồ Quang An nói.

Nói rồi Yên Nhược Đan leo lên xe, còn Hồ Quang An đứng như trời chồng, không nhúc nhích lấy một chút nào.

Không phải là thằng bé không muốn đi, mà là hành động vừa rồi của Yên Nhược Đan khiến cho tim thằng bé đập lên thình thịch.

Mặt mũi thì đỏ ửng, máu dồn lên não, hết suy nghĩ được cái gì rồi.
“Ngươi còn không đi ta đánh ngươi bây giờ tin không?” – Yên Nhược Đan ló đầu khỏi xe hét lên, đồng thời ném một viên đá lên đầu Hồ Quang An.
“Cốp!”
“A...” – Hồ Quang An ôm cái đầu đau.
Thằng bé sực tỉnh ra, cúi xuống nhặt cục đá lên.

Sau đó nó được bà của mình kéo sang một bên, nãy giờ cho hai đứa nhỏ nói chuyện, Ma Tùng Quân cũng dừng lại nói chuyện với người dân đến tiễn hắn.

Trong đó có bà Hồ, bà nội của Hồ Quang An.
“Sao cái đầu u một cục thế này?” – Bà Hồ xoa xoa đầu cháu mình nói.
“Là cục đá tình yêu rơi vào đầu cháu.” – Hồ Quang An nở nụ cười lộ ra hàm răng sún.
“Mau chào tạm biệt ông chủ Ma đi, sau này lớn lên nhất định phải tìm thúc ấy để trả ơn nghe chưa?” – Bà Hồ Quang An xoa đầu cháu mình, ân cần nói.
“Cháu biết rồi...” – Hồ Quang An siết chặt hòn đá trên tay, gật đầu chắc nịch nói.
Cuối cùng xe của Ma Tùng Quân cũng được lăn bánh, hắn dần dần đánh xe ra khỏi cổng thành.

Người dân cũng đi ra tới cổng thành để chào hắn, Long Nguyên Giáp và thành chủ Tôn Thất Khánh cùng nhau đứng trên tường thành tự khi nào để nhìn theo chiếc xe của Ma Tùng Quân.
“Liệu có một ngày hắn sẽ gây nên sóng gió giống ngươi chứ?”
Bên cạnh Long Nguyên Giáp bất ngờ xuất hiện một thân ảnh, đó là lão khọm của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
“Ngươi đoán xem? Mảng tối của đế quốc làm không ít chuyện bẩn thỉu, chính lão cũng rõ điều đó.

Nếu có một ngày động chạm đến Quân ca, ta nghĩ đế quốc sẽ có chuyện thật.

Một đội tổ hợp toàn yêu nghiệt, không sớm thì muộn, náo loạn cũng xảy ra ở đế quốc.

Huynh ấy là người giống ta, thấy bất bình không nhịn được đâu.”
Dứt lời Long Nguyên Giáp cười to thành tiếng, cười đến mức làm run rẩy cả tòa thành khiến cho các quan binh ở đó cũng phải giật mình nhìn Long Nguyên Giáp.
“Thương thế của tên này lại tốt lên rồi...!chẳng lẽ hắn tìm được thuốc trị ư?” – Lão khọm nhìn theo bóng lưng Long Nguyên Giáp, không nhịn được cảm thán nói..